CHƯƠNG 460 – Thiếu soái si tình (52)
“Vũ hội? Người què như tôi cũng có thể tham gia hả?” – Hứng thú bừng bừng, Đường Hoan hỏi.
Không biết vì sao, khi nghe cô dùng từ “người què” để nói về chính mình, Ninh Viên lại cảm thấy có chút xót xa.
Tuy người phụ nữ ác độc này vừa “trẩu” vừa hung dữ, hơn nữa, lời nói phun ra từ miệng cô còn có thể khiến người ta tức chết, nhưng, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi. Thản nhiên tự nói mình là người què như vậy, y không hiểu sao cô có thể làm được, phải biết rằng trên đời này có không ít bậc “nam tử hán, đại trượng phu” sau khi bị vấp ngã cũng chưa thể gượng dậy nổi.
“Đương nhiên là cô có thể tham gia vũ hội rồi, tuy rằng cô không thể khiêu vũ nhưng có thể ngồi xem một bên mà. Dù sao thì người đi tham gia vụ hội hôm đó không phải ai cũng biết khiêu vũ.” Hiện giờ, người biết khiêu vũ theo kiểu phương tây rất ít, đại bộ phận đều mượn danh tham gia vũ hội để xem trò vui thôi.
Đường Hoan vui đến mức muốn bung lụa.
Dân quốc là thời kỳ phong lưu tao nhã[1], lộng lẫy lại xa hoa[2].
Vũ hội Dân quốc, Đường Hoan chưa từng tham gia, có thể tới mở mang kiến thức, chưa chắc đã không phải chuyện tốt với cô.
[1]风韵(phong vận): chỉ vẻ đẹp phong lưu, tao nhã, nét duyên dáng, sự cuốn hút của một người hay sự vật, sự việc nào đó.
[2]衣香鬓影 (y hương tấn ảnh): 衣 y phục, 香 hương thơm,鬓mái tóc, 影bóng dáng; câu này dùng để chỉ vẻ ngoài lộng lẫy đẹp đẽ của một người phụ nữ hoặc mượn hình ảnh này để nói về sự xa hoa, hoa lệ của một sự vật, sự việc nào đó.
……
“Thiếu gia, trên thiệp viết mời ngài cùng thiếu phu nhân tới tham gia, có cần chuyển lời cho thiếu phu nhân không ạ?
Hoắc Thành lạnh lùng nhìn sang tên sai vặt.
Hắn lập tức ngậm miệng, không phát ra âm thanh nào nữa.
Mấy ngày nay, chẳng biết có phải thiếu gia gặp trắc trở gì trong công việc hay không mà anh lại trở nên táo bạo hơn hẳn thường ngày.
“Nói với cô ấy làm gì, người què có thể khiêu vũ à?”
Không biết Hoắc Thành chỉ lẩm bẩm vậy thôi, hay lòng anh còn có ý gì khác.
Anh dốc sức phát triển sự nghiệp, cô lại sắp cắm thẳng cặp sừng lên đầu anh!
Không biết giữ gìn chuẩn mực, đạo đức của một người phụ nữ gì cả!
Mỗi khi nhớ tới Đường Hoan, một bụng lửa giận của Hoắc tam thiếu lại không biết phải xả đi đâu.
Hiện tại, Hoắc Thành nổi trận lôi đình, nhưng anh không biết, chẳng bao lâu nữa còn có việc khiến anh càng thêm nghẹn hơn.
……
Tối hôm diễn ra vũ hội, trước khi xuất phát, Hoắc Thành tới viện của Đường Hoan, trong tay còn cầm một bộ váy Tây Dương[1], vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.
Nghĩ trước nghĩ sau, anh cảm thấy mình vẫn nên mang người phụ nữ này đi cùng.
Người tổ chức vũ hội là bạn làm ăn của tứ di thái, tới tham dự cũng không ít người quen biết tứ di thái, thiệp mời có viết tên Tịch Cẩm Hoan, nếu anh không đưa cô theo cùng rồi bị truyền tới tai tứ di thái thì không ổn.
Cầm váy trong tay, Hoắc Thành đứng ngoài cổng viện hồi lâu.
Anh nghĩ, nếu anh mang váy tới gặp cô, liệu cô có cho rằng anh chủ động làm lành với cô không? Lần này, rõ ràng là cô không giữ đạo làm vợ nhưng cô lại hoàn toàn không ý thức được điều đó!
Anh vốn định bỏ bê cô một thời gian, giáo huấn cô một chút, giờ anh lại chủ động tới tìm cô, vậy việc trước đó anh làm còn coi là giáo huấn được không?
“Cô gia, sao cô gia lại đứng ngoài sân mà không vào trong ạ?”
Định ra ngoài xử lý một chút việc, Thanh Hạnh gặp Hoắc Thành.
Trong lòng có chút bực bội, Hoắc Thành :……
Tại sao lần nào anh cũng đụng phải con bé nha hoàn miệng lớn này ở cổng viện hoặc cửa phòng?
“Cô gia tới tìm tiểu thư nhà tôi ạ?” – Thanh Hạnh tò mò hỏi.
Hoắc Thành xụ mặt, gật đầu.
“Thật không khéo, tiểu thư nhà tôi vừa ra ngoài rồi.”
Hoắc Thành lập tức trầm mặt: “Chân cô ấy như vậy, vì sao tối đến còn ra ngoài? Còn mấy đứa nha hoàn các cô nữa, sao không đi theo bên cạnh cô ấy, các cô làm việc thế nào vậy hả?” – Hoắc Thành nói với giọng mang theo chút uy hiếp.
[1]váy Tây Dương: váy dự tiệc dạ hội phương tây thời bấy giờ.