CHƯƠNG 459 – Thiếu soái si tình (51)
“Tuy rằng thân tôi tàn tật nhưng ý chí tôi kiên định, lòng tôi mang thiên hạ, chẳng lẽ không được?”
Đường Hoan bắt đầu tự thổi phồng mình, ấy vậy mà Ninh Viên còn tin là thật, cảm thấy lời cô nói vô cùng đúng đắn.
“Ngày cả chồng mình đi đâu, làm gì, cô cũng không quan tâm, còn lòng mang thiên hạ?”
Khi Đường Hoan đang tự dát vàng lên mặt, thổi phồng bản thân thì giọng nói của Hoắc Thành vang lên sau lưng khiến cô sợ đến mức suýt nữa thì nghẹn thở.
Quả thật là hai người nói cười vui vẻ, bàn chuyện trên trời dưới đất! Sắc mặt Hoắc Thành âm trầm lạnh lẽo đến mức như sắp ngưng đọng lại thành giọt.
Đường Hoan bất giác chột dạ, cô cảm thấy mình cứ như đang đi trộm cắp vậy.
Cô cười khan: “Chẳng phải ông lớn anh đang đứng ở đây sao? Tôi quan tâm hành tung của anh làm gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Thành càng thêm âm trầm.
“Ý tôi không phải vậy, ý tôi là tôi rất yên tâm về anh, anh đi đâu, làm gì cũng không cần tôi phải nhọc lòng!”
Sắc mặt Hoắc Thành vẫn không quá đẹp.
Anh cũng chẳng biết rốt cuộc thì đáp án mình muốn nghe là gì, anh chỉ cảm thấy lòng mình không thoải mái. Đã là đàn ông, kể cả không có tình cảm với vợ mình thì khi nhìn thấy cô cười nói vui vẻ bên người đàn ông khác, cũng vẫn sẽ cảm thấy giận dữ từ tận đáy lòng.
Mới đầu, Đường Hoan tự loạn trấn cước[1] một chút, ai ngờ Hoắc Thành còn “tiểu công trúa” hơn cả cô, cô đã liên tục nói vài câu lấy lòng anh rồi mà sắc mặt anh lại càng lúc càng xấu, cô lập tức bỏ gánh, không nịnh nọt nữa.
“Nếu không thì từ mai, anh đi đâu, tôi theo đấy? Như vậy đã tính là quan tâm, để ý tới anh chưa?”
Hoắc Thành nghiến răng, phun ra hai chữ: “Không cần.”
Dứt lời, anh cứ thế xoay người, phất áo bỏ đi.
[1]自乱阵脚 (tự loạn trận cước): trận cước/ đầu chiến tuyến/ đầu trận tuyến bị chính phe ta làm cho hoảng loạn.
“Tôi thấy có vẻ như Hoắc Thành đang tức giận thì phải.” – Ninh Viên ghé người vào bàn, nghiêm trang phân tích.
Đường Hoan cũng nghiêm túc gật gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
“Vì sao anh ta lại tức giận nhỉ? Người anh ta thích có phải cô đâu.” – Ninh Viên vô ý đâm Đường Hoan một đao.
Nhưng, Đường Hoan không hề cảm thấy gì: “Anh hỏi tôi, sao tôi biết được, lòng dạ đàn ông như kim dưới đáy biển, tìm một cây kim giữa biển rộng là việc quá khó khăn!”
“Chẳng lẽ cô không định đi dỗ anh ta à?” Ngoài mặt thì nghiêm túc hỏi, nhưng thật ra Ninh Viên Đang lại đang bật cười trong lòng. Y thầm châm một đống nến cho Hoắc Thành, có khi đến bản thân Hoắc tam thiếu cũng không biết mình tức giận vì điều gì.
Mà Tịch Cẩm Hoan……Chính là một người phụ nữ không tim không phổi! Cô không hề để tâm tới việc Hoắc Thành tức giận.
Cặp vợ chồng này thật thú vị!
Nhất là Tịch Cẩm Hoan, cô cực kỳ đặc biệt!
“Dỗ thế nào? Đánh ngất Tịch Cẩm Nguyệt rồi mang thẳng tới giường anh ta?”
Ninh Viên: “……” Nhấm nháp những lời này của Đường Hoan mất một lúc lâu, y mới có thể tiêu hóa xong.
Con mẹ nó, Tịch Cẩm Hoan thật sự “trẩu”[2] vô cùng! Cách dỗ người vừa đơn giản, vừa thô bạo thế này cũng chỉ có cô mới nghĩ ra được!
“…. Cô đừng làm bậy.” – Suy nghĩ hồi lâu, Ninh Viên phun được ra một câu.
[2]trẩu: viết tắt của trẻ trâu, trẻ trâu đọc ngược là trẩu tre. Ở đây tác giả hùng (熊: con gấu) trong hùng hài tử (con gấu nhỏ), hùng hài tử là những đứa trẻ con hoặc “người lớn” có tính bướng bỉnh, làm việc bốc đồng, khá tương đồng với từ trẻ trâu của mình, nên Diệp mỗ quyết định dùng “trẩu” trong hoàn cảnh này. Trong thế giới “Đế Vương thế giới ngầm” có nhắc tới rồi ha!
“Phải rồi, mấy ngày nữa có một bữa tiệc khiêu vũ, cô có muốn đi cùng tôi không?” – Nói xong, Ninh Viên lập tức cảm thấy hối hận. Y đúng là cái chày gỗ, lời hay ý đẹp không nói, toàn phun ra những câu dở, rõ ràng biết chân Đường Hoan có vấn đề, khiêu vũ là việc rất gian nan với cô, y còn mời cô tham gia vũ hội cùng mình.
Ninh Viên lập tức quan sát Đường Hoan.
Cô đúng là một người không tim không phổi, sắc mặt chẳng hề thay đổi lấy một chút, còn tỏ ra cực kỳ hứng thú nữa chứ: “Vũ hội? Người què như tôi cũng có thể tham gia hả?”