CHƯƠNG 479 – Thiếu soái si tình (71)
“Hoắc Phong quan trọng với chị tới nỗi vì anh ta, tôi muốn chị làm gì, chị cũng chịu? A….” – Nhắc lại lời của Tịch Cẩm Nguyệt, không nhịn được, Hoắc Thành cười lạnh.
Tình yêu sâu đậm đến mức nào mới có thể khiến một người phụ nữ vì cứu chồng mình mà cầu xin một người đàn ông khác, nói ra được câu “đồng ý làm tất cả mọi chuyện”?
“Cẩm Nguyệt, chị biết tâm tư của tôi dành cho chị, chị có hiểu, chị nói ra câu vừa rồi mang nghĩa gì không?”
Ánh mắt Tịch Cẩm Nguyệt loang loáng tuyệt vọng, đáp: “Kể cả có hiểu, chị cũng không hối hận, chỉ cần em có thể cứu Phong ca về.”
“Được, tôi giúp chị!” – Nghiến răng, Hoắc Thành gần như là dùng toàn bộ sức lực khi nói ra câu này.
Tịch Cẩm Nguyệt hoàn toàn ngồi liệt dưới đất như thể tận thế tới nơi vậy.
Hoắc Thành đáp ứng rồi!
Phong ca được cứu rồi!
Nhưng ả…
Khi Phong ca trở về cũng là lúc ả sẽ tự sát. Ngoài Phong ca, ả không muốn bị người đàn ông khác làm bẩn, nhưng, ả chỉ có thể dùng kế này lừa A Thành!
Cho nên, ả chỉ có thể lấy chết tạ tội với Phong ca!
“Tôi cứu Hoắc Phong giúp chị, coi như…”
Coi như trả ơn chị cứu tôi ngày nhỏ, từ nay, chấp niệm trong lòng tôi sẽ hoàn toàn biến mất!
Nhưng, Hoắc Thành chưa nói hết câu, Đường Hoan đã đá văng cửa.
Bị một lực lớn đột ngột tác động, hai cánh cửa gỗ vang lên tiếng kẽo ca kẽo kẹt.
Rõ ràng là hành động thô bạo nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Đường Hoan lại cực kỳ bình tĩnh, thong dong.
“Rác rưởi, tôi làm màu trông có ngầu không?”
Hệ thống rùng mình, mỗi lần ký chủ nhà nó bình tĩnh như vậy thì sau đó chắc chắn sẽ tung chiêu lớn!
[Hoan à, cô không đau chân hả?] Cô nên nhớ giờ cô là người què đấy nhá!
…
“Chị biết tâm tư của tôi đối với chị…” – Đường Hoan nhắc lại lời Hoắc Thành, sau đó thong dong, nhẹ nhàng hỏi: “Thật ra tôi cũng muốn biết, tâm tư của anh dành cho chị ta là gì? Còn nữa, lời nói của chị ta có ý gì? Tướng công à, kiến thức của tôi hạn hẹp, từ nhỏ tới lớn không được đọc sách học chữ, có thể phiền anh giải thích cho tôi không?”
“Cẩm Hoan, không phải như em nghĩ đâu…” – Hoắc Thành không biết nên giải thích từ đâu.
Đầu anh lúc này như một cuộn chỉ rối, cắt mãi không đứt, càng gỡ càng rối hơn, thậm chí, anh còn cảm thấy có chút khủng hoảng.
“Hoắc Thành……” – Đường Hoan lẳng lặng nhìn anh, cố gắng nở một nụ cười nhưng nước mắt lại theo đó lăn dài trên má.
Rõ ràng là cô đang cười nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.
Không hiểu vì sao, bỗng nhiên Hoắc Thành lại cảm thấy đau lòng, muốn vươn tay lau khô nước mắt trên mi cô.
“Đây gọi là ‘một lần nữa bắt đầu’ của anh?” – Giọng Đường Hoan mang theo tủi thân và thắc mắc, dường như cô không hiểu vì sao lại có người vừa mới nói dứt lời mà nháy mắt đã quên luôn lời mình nói. – “Anh mới bảo muốn hai chúng ta cùng nhau sinh một đứa con nhưng anh lại làm vậy sau lưng tôi?”
Giọng cô run lên vì phải kìm nén tiếng khóc nức nở, Hoắc Thành nghe rất rõ.
“Cẩm Hoan, em nghe tôi giải thích.” – Hoắc Thành đứng dậy, toan với về phía Đường Hoan.
Đột nhiên, Tịch Cẩm Nguyệt có dự cảm nếu để Hoắc Thành đi cùng Đường Hoan thì chắc chắn anh sẽ thay đổi quyết định, không đi cứu Hoắc Phong nữa. Vì thế, ma xui quỷ khiến thế nào, ả đã ôm lấy chân Hoắc Thành: “A Thành, vừa nãy em đã đồng ý đi cứu đại ca của em!”