CHƯƠNG 453 – Thiếu soái si tình (45)
Ở nhà không bao lâu, Hoắc đại soái lại mang binh ra tiền tuyến.
Vì vậy, Đường Hoan cũng không hề biết lão già này đã nghĩ tới chuyện nạp thiếp cho con trai mình.
Hoắc đại soái ra tiền tuyến, Hoắc Phong cũng phải đi theo. Trên đời này nào có chuyện cha mang quân đánh giặc, con trai cả lại ở nhà hưởng phúc chứ!
Đường Hoan không hề có giao thoa gì với khí vận chi tử Hoắc Phong, hơn nữa, theo cốt truyện Thống rác rưởi cho cô thì có vẻ như khí vận chi tử cũng không phải hạng người xấu xa gì, gã bày mưu hại chết Hoắc Thành là vì Hoắc Thành đã hắc hóa quá nghiêm trọng, bất đắc dĩ, gã mới phải ra tay phản kích mà thôi. Vậy nên, Đường Hoan cũng chẳng quá ác cảm với Hoắc Phong.
Chỉ là, trước khi xuất chinh, Hoắc Phong lại làm việc khiến Đường Hoan cảm thấy khí vận chi tử là một gã não tàn.
Ngoài đình hóng mát, bốn phía thoáng đãng, vào mùa đông, nơi này cực kỳ lạnh lẽo.
Được mời tới đình hóng mát, Đường Hoan lạnh tới mức cả người run bần bật.
“Tịch Cẩm Hoan, tôi biết vì sao cô gả tới Hoắc gia, cũng biết trước nay cô luôn đối đầu với Cẩm Nguyệt.”
Meo meo meo?
Nói chuyện thẳng thừng như vậy không tốt lắm đâu, chẳng thân thiện gì cả!
“Nói thật, tuy bây giờ cô là em dâu tôi nhưng tôi vẫn chẳng thích nổi cô.”
Đường Hoan không hề bị dao động trước những lời nói của gã, thậm chí cô còn muốn cười.
Anh mà thích tôi thì có khác nào cắm sừng lên đầu Hoắc Thành đâu?
“Nếu cô không phải em gái của Cẩm Nguyệt, cô ấy còn luôn nói tốt về cô trước mặt tôi, tôi sẽ không để cô ở lại Hoắc gia, gây nguy hiểm cho cô ấy.”
Đường hoan: “……”
Mẹ nó, tôi làm gì ả ta, sao tự nhiên lại gây nguy hiểm cho ả được?
“Giờ tôi phải ra tiền tuyến, ít nhất thì tới tiệc một tuổi của con tôi, tôi mới có thể trở về. Tôi cảnh cáo cô, đừng nghĩ rằng chỉ mình Cẩm Nguyệt ở nhà chăm con thì cô có thể làm gì cũng được! Nếu cô dám hại hai mẹ con cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” – Hoắc Phong lạnh lùng uy hiếp Đường Hoan như thể cô là tai hoạ, là ác thú vậy.
Nghiêm túc nghe gã uy hiếp xong, Đương Hoan nghiêm trang khuyên bảo: “Anh rể, tôi cảm thấy tạm thời anh đừng ra tiền tuyến đánh giặc thì tốt hơn.”
Nhất thời, Hoắc Phong không hiểu ý của cô.
“Anh nên tìm đại phu trước đi, tôi cảm thấy đầu óc anh có vấn đề.” – Đường Hoan tiếp tục nói.
Mẹ nó!
Trước khi đi còn xách cô ra đây uy hiếp, không phải có vấn đề thì là gì?
Hơn nữa, nếu cô thật sự đã làm gì Tịch Cẩm Nguyệt, gã uy hiếp vậy còn tạm tha thứ được, nhưng, cô đã hãm hại ả chưa?
Chưa từng!
Lật bàn!!!
“Tịch Cẩm Hoan, tôi cảnh cáo cô, đừng để ngoài tai lời của tôi!” – Lại một lần nữa, Hoắc Phong nhấn mạnh.
Ấn tượng của gã về cô em gái này của Cẩm Nguyệt đã xấu tới cực hạn.
Từ nhỏ đã kiêu ngạo, cứng đầu, ỷ có tứ di thái chống lưng, làm việc không biết trời đất.
Lần đầu tiên gã gặp Cẩm Nguyệt vừa hay là lúc ả bị bị Tịch Cẩm Hoan bắt nạt.
Sau khi bị bắt nạt, Cẩm Nguyệt còn dặn gã không được nói chuyện này với Tịch lão gia, để Tịch Cẩm Hoan không phải chịu gia pháp.
Vợ gã hiền lành ấm áp bao nhiêu thì cô em gái này của ả độc ác, vô ơn bấy nhiêu.
Rõ ràng cùng chảy chung một dòng máu, sao nhân cách của hai người lại khác xa nhau đến vậy?
Đường hoan: “……”
Bực nha!
Vì sao cô luôn là người gánh tội, ngồi nhà thôi mà nồi cũng rơi trúng đầu?