CHƯƠNG 454 – Thiếu soái si tình (46)
Đường hoan bực bội.
Chỉ vì cô có vẻ đẹp yêu diễm đê tiện[1] mà cho rằng việc xấu gì cô cũng làm ư?
“Tôi nói thật với anh, nếu tôi muốn hại cô ta thì đứa con trong bụng cô ta đã chẳng được sinh ra thuận lợi như vậy!”
Kể cả Đường Hoan cảm thấy Tịch Cẩm Nguyệt là cái thứ ôn thần thì cô cũng vẫn là người có nguyên tắc, cô biết con cái quan trọng với một người phụ nữ thế nào, vậy nên, cho dù có một ngày trở nên cực kỳ độc ác, cô cũng sẽ không hãm hại con của người ta.
“Quả nhiên cô là thứ đàn bà độc ác, cô ấy là chị ruột của cô đấy!”
Nghe Đường Hoan nói xong, Hoắc Phong lại hiểu trái ý cô muốn diễn đạt một cách triệt để.
Gã cho rằng cô thật sự đã từng nghĩ tới chuyện hại đứa bé trong bụng Cẩm Nguyệt, chẳng qua là lương tâm cô đột nhiên trỗi dậy, chưa ra tay mà thôi!
Đường Hoan trợn tròn mắt cún[2]: “……”
Mẹ tiên sư!
Hôm nay không thể tiếp tục nói chuyện nổi nữa!
Đầu óc khi vận chi tử quả thật có vấn đề!
Thiên Đạo chọn gã não tàn này làm con cưng chứng tỏ Thiên Đạo cũng có vấn đề!
Thích nghĩ gì thì nghĩ, ông đây không chơi với mi!
Trời đông phải đứng ở đình hóng mát, gió lùa tứ phía chính là một sự dày vò đối với Đường Hoan. Đã vậy, sau khi tới đây còn bị nghe người ta lải nhải, dạy cách làm người nữa chứ.
Hơn một năm trôi qua, tính tình Đường Hoan đã trở nên cực kỳ táo bạo, đến ngay cả một người lương bạc như Hoắc Thành còn phải nhường cô, cô chính là một tiểu công chúa[3], phải sợ ai cơ chứ? Vì thế, Đường Hoan móc ra vài đồng bạc Đại Dương[4], ném thẳng vào trán Hoắc Phong: “Cho anh tiền khám bệnh, đừng có ở đây nổi điên!”
Má cái thứ thần kinh!
Sau khi dùng tiền chọi Hoắc Phong xong, Đường Hoan xoay đầu bỏ đi.
Chao ôi, lạnh chết mất!
[3]公举: phát âm theo tiếng Quảng Đông là gōngjǔ = công chúa.
Khí vận chi tử như Hoắc Phong chắc chắn từ nhỏ tới lớn chưa từng rơi vào cảnh khốn khổ hay bị ai xúc phạm, phụ nữ gặp gã thì khen gã, xuôi theo ý gã, chứ nếu không, gã đã chẳng thích mẫu người dịu dàng thục nữ như Tịch Cẩm Nguyệt. Ấy vậy mà bây giờ, gã lại bị người ta ném tiền vào đầu!
Đần người mất vài giây, Hoắc Phong nhanh chóng tức điên lên, đã vậy, chọi tiền gã xong, Đường Hoan còn xoay người rời đi, không chút áy náy nữa chứ. Vì thế, gã sải bước theo sau Đường Hoan, đưa tay đẩy cô: “Tứ di thái của Tịch gia dạy con gái như vậy ư? Cô còn chút giáo dưỡng nào không thế?”
Lực đẩy của Hoắc phong không nặng, cũng chẳng nhẹ, nếu là một người bình thường, có lẽ chỉ lảo đảo vài bước là có thể đứng vững, nhưng, Đường Hoan lại là người què, cô loạng choạng nhiều bước cũng không đứng vững nổi!
Đường Hoan thấy mình sắp phải đo đất——
Má nó!
Gã khí vận chi tử này đếch phải đàn ông!
Cô chọi gã, gã động tay thì động tay, sao phải đánh lén sau lưng, có giỏi thì oánh nhau thẳng mặt này!
Đường Hoan tức đến mức muốn hộc máu.
[Ai bảo cô cứ thích đâm đầu vào chỗ chết, lần này chơi quá trớn chưa!] – luôn xuất hiện muộn màng, Thống rác rưởi xông ra châm chọc.
Đường hoan:…… cút!
Trừ đá đểu, mỉa mai ra, cậu còn biết làm gì nữa không?
Đường Hoan thật sự chỉ muốn chửi bậy.
Chết thôi chết thôi! Mẹ nó chứ, nếu cứ thế ngã thẳng xuống đất thì kiểu gì cũng dập mũi cho xem!
Biết vậy, cô đã không ngứa tay, lấy tiền chọi Hoắc Phong rồi!
Ở giây phút Đường Hoan nhắm mắt, quyết định chấp nhận chịu “sát thương” thì đột nhiên có người vội vàng chạy tới, một tay đỡ ngang người cô……
[1]妖艳贱货(yêu diễm đê tiện): ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Từ này khen chê tuỳ ngữ cảnh. Từ này thường dùng để chỉ người có vẻ ngoài cuốn hút, sắc sảo, đặc biệt, khi chê thì vẫn chỉ người có vẻ ngoài đẹp, nhưng lại có hành vi xấu xa. Để dễ hình dung thì mọi người có thể lấy hình tượng của những cô nữ phụ phản diện trong phim làm hình mẫu, có vẻ đẹp sắc sảo đấy, quyến rũ đấy, dáng người nóng bỏng,… thế nhưng vì là vai phải diện nên phải làm ác, hại người, hại nữ chính.
[2]chỉ hành động trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. (Hình minh hoạ ở bình luận)
[4] đồng Đại Dương: tiền tệ Trung Hoa thời Dân Quốc.