CHƯƠNG 451 – Thiếu soái si tình (43)
“Tứ di thái, chân của ngũ tiểu thư cần phải chăm sóc cẩn thận, đặc biệt là trong mùa đông, tiết trời lạnh lẽo này, nếu không, còn phải chịu khổ nhiều.”
Sau khi tiễn đại phu dời đi, trong phòng, tứ di thái tức đến mức dậm chân.
Con bé cứng đầu chết tiệt kia!
Bà thật sự nghĩ không thông: “Trước kia, mỗi lần phạt con bé tới Phật đường quỳ là con bé đều trực tiếp ngồi bệt ở đó, sao lần này lại cố chấp thế không biết, chẳng chịu suy xét tới cái chân què của mình gì cả!” – Tứ di thái bực đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trước kia mỗi lần bị phạt quỳ đều trực tiếp ngồi?
Hoắc Thành hơi nhíu mày. Vậy nên lần này, nếu không phải bị anh khích tướng thì cô….
Đại phu kê cho Đường Hoan một chút thuốc an thần, sau khi cô uống xong thì bắt đầu mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy những vết thương trên mặt con rể, tứ di thái thở dài: “A Thành, con ra đây với mẹ, mẹ có chuyện muốn dặn dò con.”
……
“Mẹ biết, hôn sự của con và Hoan Nhi có khi không hợp ý con.”
Tứ di thái là người từng trải, có thể “oai phong một cõi” trên thương trường, khả năng nhìn người của bà tất sẽ tốt hơn người thường vài phần. Bà có thể nhìn ra được dã tâm trong mắt Hoắc Thành, cũng có thể nhìn thấy những bất mãn và quyết tâm tiến tới của anh. Trong lòng anh đè nén rất nhiều chuyện, nếu không, khi có cơ hội, anh đã chẳng liều mạng nắm lấy như vậy.
Tất nhiên, tứ di thái cũng có thể nhìn ra, ban đầu, Hoắc Thành không vừa lòng với hôn sự này.
Con gái bà, bà hiểu. Bởi vì chuyện năm đó nên cô đã trở thành một người ương bướng, cứng đầu.
Ẩn trong xương cốt, Hoắc Thành là người kiêu ngạo, loại người như anh sẽ không thật sự chịu thua, chỉ sợ ngay cả Hoắc đại soái – cha ruột của anh, anh cũng không phục.
Cho nên, khi Đường Hoan và Hoắc Thành ở bên nhau, tất sẽ phải va chạm nhiều lần.
“Nhưng, đời người ấy mà, rất nhiều chuyện đều không theo ý mình. Việc chúng ta có thể làm chính là cố gắng biến cuộc sống không như ý vốn có trở nên tốt hơn, thoải mái hơn, đúng không?”
“Mẹ nói đúng.”
“Đứa nhỏ Hoan Nhi này được mẹ chiều từ nhỏ nên rất cứng đầu, có điều, bản chất con bé không xấu. Có thể ở phương diện nào đó, con bé thật sự ngang ngược, nhưng, đối với người một nhà, con bé sẽ luôn nghĩ mọi cách để giúp đỡ. Con cho rằng bạn làm ăn của mẹ sẽ nể mặt mẹ mà tín nhiệm con à?”
Chẳng lẽ không phải?
Hoắc Thành nghi hoặc[1].
[1]ngờ vực, không rõ ràng.
“Đám lão già đó, kẻ nào kẻ ấy đều là cáo thành tinh. Làm ăn buôn bán sao có thể vì nể mặt mà tin tưởng đối phương hoàn toàn được. Hoan Nhi ấy mà, mỗi một vị thúc thúc[2], bá bá[3], con bé đều tới thăm hỏi, khẩn cầu họ cho con cơ hội. Nếu không có con bé, con đường này của con chưa chắc đã thuận lợi như vậy.”
Ánh mắt Hoắc Thành chợt loé, anh không hề biết việc này.
“Các con là vợ chồng, có lẽ ban đầu, đối phương không phải người các con muốn cưới, nhưng, nếu đã ở bên nhau thì phải sống với nhau thật tốt, đừng chạy theo những thứ quá xa vời.”
Con người có tật đứng núi này trông núi nọ, đặc biệt là những người trẻ tuổi, luôn nghĩ rằng “cảnh đẹp” ở nơi khác xuất sắc hơn nơi mình, nhưng, khi thật sự đặt chân tới nơi đó mới phát hiện, thì ra “cảnh đẹp” ấy cũng chỉ thế mà thôi.
Tứ di thái nói những lời này cũng coi như là trải lòng với Hoắc Thành.
Ngọt mặn chua cay đắng, năm vị hỗn độn[4] trong lòng Hoắc Thành.
Anh không biết nên nói gì, càng không biết phải nghĩ những gì. Những đạo lý tứ di thái nói thật sự dễ hiểu, nhưng khi làm mới nhận ra…. làm được là điều vô cùng khó.
[3]thúc thúc: chú
[4]bá bá: bác
[4]ngũ vị tạp trần: ngọt mặn chua cay đắng trộn vào nhau, ý chỉ lòng người rối bời, cảm giác phức tạp.