CHƯƠNG 450 – Thiếu soái si tình (42)
Vừa bước chiếc chân què vào Phật Đường, Đường Hoan đã bắt đầu hối hận.
Không khí của Phật đường khiến người ta cảm thấy có gì đó vô cùng âm trầm. Khói của nhang Đàn Hương quẩn quanh trong không khí, nơi này vì không đủ ánh sáng mặt trời nên cực kỳ âm u, mát mẻ.
Mẹ nó, ở đây một mình không chỉ khiến người ta cảm thấy thấy sợ hãi mà còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo!
Cẩn thận cầm bồ đoàn[1] trước tượng phật để sang bên cạnh, Đường Hoan ngồi xuống, gõ nhẹ vào chiếc chân què của mình.
Khi Hoắc Thành mở cửa bước vào, Đường Hoan giật nảy mình, vội vàng chuyển bồ đoàn tới gần trước tượng Phật, ra vẻ là mình đang quỳ. Lỡ tứ di thái có đau lòng, chạy tới xem con gái mà lại thấy cô con gái của mình ngồi không trên bồ đoàn, có khi sẽ tức điên lên mất!
Động tác của Đường Hoan không đủ nhanh, bị Hoắc Thành bắt gặp. Khi anh mở cửa bước vào, vừa lúc thấy cô cầm bồ đoàn kéo gần tới trước tượng Phật, như một tên trộm nhỏ, cô hoảng hốt ra mặt.
Không biết vì sao, Hoắc Thành suýt nữa không nhịn được mà bật cười, nhưng cũng may là anh nhanh chóng ghìm lại.
“Không phải ai đó nói thà quỳ đến chết cũng không nhận sai sao? Phu nhân, việc cô làm không hề giống những gì cô nói ha?”
Dựa theo mạch não của người phụ nữ này, nếu như Hoắc Thành đoán không sai, cô chuyển bồ đoàn sang góc bên cạnh có lẽ là vì sợ ngồi bệt trước mặt tượng Phật sẽ đắc tội Thần Phật. Cô cho rằng ngồi sang một bên, Bồ Tát sẽ không nhìn thấy cô ư?
Hoắc Thành quỳ xuống chiếc bồ đoàn còn lại trước tượng Phật, lưng anh thẳng tắp, nhìn qua cũng rất thanh cao, tao nhã.
Chắp tay trước ngực, Hoắc Thành chầm chậm hỏi Đường Hoan: “Phu nhân à, nếu mẹ biết cô ngồi bệt trong Phật đường, bà ấy có tức giận hơn vì hành động chẳng có lấy một chút kính sợ nào của cô không?”
Cô biến mặt anh thành ra thế này, không khiến cô chịu thiệt một chút thì anh không nuốt trôi.
Đường Hoan mang bồ đoàn đặt thẳng xuống trước tượng Phật, sau đó trực tiếp quỳ gối.
“Anh không cần mang mẹ ra uy hiếp tôi. Chỉ là quỳ mà thôi, cứ như không ai làm được không bằng!”
Ở trong không gian riêng, hệ thống lại ôm ra một miếng dưa, lẳng lặng gặm.
Ký chủ rắc rưởi nhà nó đúng là chó tính!
Ngày thường, không thật sự chọc điên cô, cô có thể nói chuyện bông đùa vui vẻ, không biết xấu hổ, liêm sỉ rơi đầy đất, nhưng, khi cô đã bực lên rồi thì cô sẽ cứng đầu tới mức không cân đo đong đếm được[1]!
Dường như miếng dưa này của nó ngọt hơn miếng dưa trước một chút thì phải, ừm, ngon!
Gì cơ, đằng ấy hỏi vì sao hệ thống có thể ăn dưa á?
Bởi vì nó là một cái hệ thống giả đấy, có được không?
Quỳ không bao lâu, trán Đường Hoan bắt đầu thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng, cô nhất quyết không kêu lấy một tiếng. Tận đến lúc Hoắc Thành vô ý nhìn qua, anh mới phát hiện mặt cô trắng bệch.
“Tịch Cẩm Hoan!”
Đường Hoan ngã đổ về phía trước, cuộn tròn người lại.
“Cô sao vậy?” – Hoắc Thành nhanh chóng ôm Đường Hoan lên, vội vàng hỏi.
Đường Hoan đưa tay ấn vào đầu gối của mình, giọng nói thều thào: “Đau chân.”
Thời tiết đầu đông, cho dù có quỳ trên bồ đoàn thì chân cô cũng vẫn phải chịu không ít khí lạnh, vậy nên, cơn đau mới phát tác.
“Chân cô không thể chịu lạnh, cô sĩ diện hão cái gì, cố quỳ làm cái gì?” – Hoắc Thành bế cô lên, vội vã chạy ra ngoài.
“Nếu tôi không quỳ, anh mách mẹ tôi thì sao giờ?”
Hoắc thành: “……”
Anh dở khóc dở cười: “Thân là một người đàn ông, tôi đi mách lẻo làm gì?”
[1] ở đây tác giả dung “节操”: là ngôn ngữ mạng Trung Quốc dùng để chỉ điểm mấu chốt, giới hạn cuối cùng của một người về vấn đề nào đó. Trong hầu hết các trường hợp, từ này thường chỉ một người làm việc, hành động không xem xét hậu quả, không có điểm mấu chốt, không có giới hạn.