CHƯƠNG 449 – Thiếu soái si tình (41)
Nhìn xem, đánh người xong, cô có hối cải xíu nào không?
Không hề!
Cô làm bộ làm tịch vậy thôi, đáy mắt cô rõ ràng còn ẩn chứa tâm trạng vui sướng trên nỗi đau của người khác kìa!
“Lát nữa gặp mẹ tôi, anh định vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh với tôi như vậy?”
Hoắc Thành mím môi, không nói: “……”
Nhìn thấy vết cào trên mặt và vết tím xanh quanh vành mắt con rể mình, cuối cùng thì tứ di thái cũng hiểu vì sao mà những người bạn làm ăn của bà lại bàn tán, lan truyền chuyện này sôi nổi như vậy.
Vết thương của Hoắc Thành trông thật sự buồn cười, vả lại, có vẻ như anh bị thương không hề nhẹ.
Ngày lại mặt lần trước, trên má Hoắc Thành cũng có dấu tay, nhưng, bà không hề trách cứ con gái mình bởi vì khi ấy bà không quá hài lòng với người con rể này, vả lại, cũng chỉ là dấu tay mà thôi, có khác nào tình thú giữa hai vợ chồng đâu, trách mắng con gái mình làm gì.
Chỉ là, lần này……
Nha đầu chết tiệt kia xuống tay nặng quá!
Nhìn qua thôi, tứ di thái cũng đã cảm thấy vành mắt mình nhói đau rồi.
“Tịch Cẩm Hoan, vợ chồng với nhau, mâu thuẫn thì mâu thuẫn, sao con lại đánh A Thành thành ra thế này?” – Tứ di thái lạnh mặt, trầm giọng nói.
Đường Hoan sợ tới mức rụt rụt người lại theo bản năng.
“Anh ta không chọc con tức thì đâu bị đánh như vậy….” Có vẻ như lần này, tứ di thái không định thiên vị cô.
“Càn quấy! Chọc con bực là con có thể đánh người ta như vậy hả? Hai đứa có thù sâu oán nặng tới mức nào? Người ta là chồng con, con phải biết yêu thương, kính trọng người ta chứ?” – Tứ di thái trách mắng, bà gần như là chọc ngón tay thẳng vào mũi Đường Hoan.
Đường Hoang cứng đầu, cô cảm thấy mình không sai, nếu cứ phải nói rằng cô không đúng, thì lỗi duy nhất của cô là—— Tối hôm đó không xuống tay mạnh hơn chút nữa, trực tiếp làm hỏng luôn chân thứ ba của Hoắc Thành!
Vì thế, cô cứng đầu cứng cổ đứng đó, không chấp nhận việc bị phê bình.
“Mau xin lỗi A Thành đi!” – Giáo huấn Đường Hoan một lúc xong, tứ di thái nói.
Đường Hoan mà đã thật sự cứng đầu lên rồi thì có chín con trâu cũng không kéo cô về nổi.
“Trong chuyện này, con chẳng làm sai gì cả!”
Rõ ràng chỉ cần vờ vịt cợt nhả nói câu xin lỗi là xong, nhưng, Đường Hoan lại không làm vậy.
Tứ di thái tức đến mức suýt nữa thì tăng xông, hụt hơi.
“Con ngoan ngoãn tới Phật đường quỳ cho mẹ! Khi nào biết sai rồi thì thôi!”
Vì giữ mặt mũi cho Hoắc Thành, đến cả con gái mình mà tứ di thái còn làm được đến mức này, Hoắc Thành còn tiếp tục không mở miệng nói một hai câu thì quá không biết điều.
“Mẹ, trong chuyện này, con cũng là người sai, không phải lỗi của riêng cô ấy.”
“A Thành, con không cần giải thích thay con bé. Từ nhỏ đến lớn, con bé đã cứng đầu như lừa[1] ấy! Nếu không dạy dỗ tử tế thì con bé còn tưởng không ai trị được mình!”
Hoắc Thành định nói thêm gì đó thì Đường Hoan đã xoay người đi ra cửa: “Có bản lĩnh, mẹ phạt con quỳ tới chết luôn đi! Dù sao thì con cũng không định nhận sai!”
Tứ di thái: “…….” Đứa con gái bất hiếu này cứng đầu thật sự! Cho con bé bậc thang để xuống nước cũng không biết đường leo xuống!
Hoắc thành: “……” Đúng là chó tính[2]!
“Mẹ, thật ra con cũng sai, con tới Phật đường cùng cô ấy.”
Cho dù có chiến tranh lạnh với nhau thế nào thì trước mặt tứ di thái, Hoắc Thành vẫn phải thể hiện thật tốt. Tứ di thái có tức giận đến đâu thì lòng bà cũng vẫn hướng về con gái mình. Nếu Hoắc Thành thật sự hơn thua với Đường Hoan trước mặt bà, bà sẽ cảm thấy bất mãn với anh.
Vừa bước chiếc chân què vào Phật Đường, Đường Hoan đã bắt đầu hối hận…
[1]驴脾气(tính con lừa): ngôn ngữ địa phương vùng Đông Bắc Trung Quốc, chỉ: – người quá ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy, không quan tâm đến cảm nhận của những người xung quanh: – người quá cứng đầu, không để ý tới những điều người khác nói cho dù điều đó có tốt cho mình hay không, nói thế nào cũng không chịu làm. Trường hợp của Đường Hoan chính là trường hợp thứ hai nên Diệp mỗ đã dịch vậy.
[2]狗脾气(chó tính): chỉ người xấu tính, bốc đồng, cứng đầu hay cáu kỉnh và thường xuyên gây rắc rối.