CHƯƠNG 448 – Thiếu soái si tình (40)
Lúc tức giận, Đường Hoan xuống tay vô cùng tàn nhẫn. Cô mặc kệ Hoắc Thành có phải ra ngoài giao tiếp hay không, cứ thế ra sức đánh thẳng vào mặt anh. Ban đầu, Hoắc Thành cảm thấy “em trai” vô cùng đau đớn nhưng lát sau, anh chỉ cảm nhận được sự đau đớn từ mặt!
“Tịch Cẩm Hoan, đừng đánh nữa….”
Đường Hoan chẳng những không dừng tay mà sau khi đánh Hoắc Thành xong, cô còn gọi người “đá” anh ra khỏi phòng.
Hoắc Thành cực kỳ tức giận.
Anh vốn định cứ vậy chung sống yên ổn với Tịch Cẩm Hoan cho nên mới tính làm bù chuyện đêm động phòng chưa làm, chờ sau khi có con, những chấp niệm lúc trước cũng sẽ dần phai nhạt theo thời gian, lắng lại nơi đáy lòng… Anh đâu thể ngờ được, anh vừa bắt đầu thực hiện ý nghĩ này thì lại bị cô đánh như vậy!
….
Gần đây, thương nhân trong Vận thành đều bàn về một vấn đề, đó chính là ——
Hoắc Thành – người đàn ông trẻ tuổi, vừa có tài, vừa tuấn tú đang từng bước đi lên trong một năm này, có sợ vợ hay không?
Nếu không sợ vợ thì vết cào trên mặt anh từ đâu mà ra? Hơn nữa, khóe mắt anh còn tím thâm lại nữa chứ, nom có vẻ bị đánh khá mạnh tay!
Trên thương trường, tác phong của Hoắc Thành luôn “sấm rền gió cuốn”, quả nhiên là con rể của Tứ di thái, thủ đoạn của anh thật sự mang theo vài phần lão luyện của bà. Chính vì vậy, ấn tượng về anh trong lòng tiền bối làm ăn trên thương trường là khiêm tốn, sắc bén, là chững chạc, thế nhưng gần đây, anh luôn xuất hiện với khuôn mặt “mèo”, thật sự đã đánh vỡ ấn tượng của mọi người.
Chuyện này cứ thế truyền đi, truyền mãi, truyền tới tai Tứ di thái ở Tịnh gia. Bà chuyển lời cho Đường Hoan, bảo cô đưa Hoắc Thành về thăm nhà.
Lập tức, tim Đường Hoan đập nhanh hơn một nhịp.
Emmm…. Thương tích trên mặt Hoắc Thành vẫn chưa lành…
Đường Hoan và Hoắc Thành cùng ngồi trên xe ngựa. Từ khi bị đánh vào mặt một cách tàn bạo, Hoắc Thành bắt đầu chiến tranh lạnh với Đường Hoan, chính vì vậy, mặc dù ngồi chung xe nhưng anh vẫn lạnh mặt, không định nói chuyện với cô.
Đến tận bây giờ, anh vẫn còn cảm thấy mặt mình đau nhức.
Miệng hát khẽ, Đường Hoan cầm lên một miếng bánh ngọt từ củ từ do chính tay mình làm, cô cực kỳ vui vẻ, thoải mái, dù sao thì người bị đánh cũng không phải cô nên cô chẳng hề có áp lực tâm lý gì, hơn nữa, cô cũng chưa từng định chiến tranh lạnh với Hoắc Thành.
Nhìn thấy vết bầm và vết cào trên mặt anh, Đường Hoan cảm thấy bánh ngon thêm vài phần, ăn liên tiếp vài cái, sau đó, lại bắt đầu chọc khoáy.
“Chao ôi tướng công, lúc đánh anh, không cảm thấy gì, giờ nhìn lại, tôi mới thấy thấy vết thương trên mặt anh độc đáo thật ấy!”
Hệ thống đã sớm biến thành một cái hệ thống chết lặng, [Cô đánh người ta rồi thì cũng thôi nhưng đừng đâm đầu vào chỗ chết nữa, không được hả?]
Boss phản diện của nó!
Kim chủ papa của nó!
Một người anh minh thần võ như vậy, vì sao lại rơi vào cảnh bị ký chủ rác rưởi nhà nó đánh tơi bời thế này?
Đường Hoan hoàn toàn không quan tâm tới Thống rác rưởi.
“……” – Hoắc Thành nghiến răng nghiến lợi, không nói một lời.
“Tướng công à, việc đêm đó đâu thể đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, đúng không? Đêm muộn rồi tự nhiên xuất hiện một tên yêu râu xanh bò lên giường tôi làm tôi sợ chết đi được, tôi còn tưởng tên háo sắc chết tiệt, không biết xấu hổ nào cơ! Ai da, nếu biết là anh thì….”
Hoắc Thành tin lời Đường Hoan mới là lạ! Rõ ràng cô biết là anh nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy.
Cho dù Đường Hoan nói gì, Hoắc Thành cũng không thèm đáp lời. Anh sợ nếu đáp lời thì anh sẽ bị người phụ nữ chết tiệt này làm cho tức chết.