CHƯƠNG 447 – Thiếu soái si tình (39)
Sau ba ngày vượt cạn, Tịch Cẩm Nguyệt sinh ra một bé gái.
Khi biết tin này, Hoắc Thành đã uống rượu ở tửu lầu[1] đến mức say mèm. Rõ ràng anh đã biết cô ả mang thai, sớm muộn gì cũng sinh con, nhưng tới lúc ả sinh, anh vẫn cảm thấy lòng đau đớn từng cơn.
[1] quán rượu
Hoắc Thành có tửu lượng rất cao, tuy rằng say, mắt lờ đờ, mơ màng nhưng anh vẫn luôn giữ được một phần tỉnh táo.
Từ miệng Thanh Hạnh, biết “thằng cháu trai” này đi uống rượu giải sầu, lòng Đường Hoan không hề dao động.
“Tiểu thư, tối muộn rồi, có cần tới tửu lầu đón cô gia về không ạ?”
Chẳng hề để tâm, Đường Hoan xua xua tay.
“Anh ta có phải một cô gái xinh đẹp như hoa đâu, làm như có người thấy anh ta uống say thì tới cướp sắc không bằng.”
Thanh Hạnh chỉ hận không thể rèn sắt thành thép! Ai lo cô gia bị cướp sắc cơ chứ! Người ta muốn cô chộp lấy thời cơ, nhân lúc nhà vắng mà vào, thừa dịp cô gia yếu ớt mà “tấn công” trái tim cô gia thôi!
Tâm không hề dao động, thậm chí, Đường Hoan còn cảm thấy có chút mệt mỏi, cô chẳng hề tính tới chuyện tối muộn rồi còn lết cái chân què đi đón Hoắc Thành. Cô ngáp một cái, sau đó chậm rãi leo lên giường, đi ngủ.
Nửa đêm.
Đường Hoan cảm thấy có một bàn tay chầm chậm vuốt ve lưng mình, sau người như có một ngọn lửa nóng bốc lên.
Cái đậu!
Đường Hoan thầm giật mình.
Quỷ trêu?
Đường Hoan sợ tới mức không dám động đậy.
Đúng lúc này, người sau lưng ôm lấy Đường Hoan, dụi đầu vào hõm vai cô, hơi thở nóng hầm hập,
“Tịch Cẩm Hoan, sinh cho tôi một đứa con đi!”
Giọng nói của Hoắc Thành vang lên, mang theo men say và mất mát. Anh hôn vai Đường Hoan, sau đó, động tác của anh trở nên có chút vội vàng, hấp tấp.
Trong giây lát, Đường Hoan thộn người.
Wtf?
Đường Tiểu Hoan cảm thấy trên cao nổ mạnh một tiếng, không gian nứt ra một cái động lớn, sau đó, một chậu máu chó đổ thẳng vào đỉnh đầu cô!
Mẹ nó, anh uống rượu cả ngày vì Tịch Cẩm Nguyệt sinh con, cuối cùng, tự rút ra được một bài học xương máu, cảm thấy bản thân cần làm lại cuộc đời, cho nên đêm đến quyết tâm muốn đè ông đây?
Đường Hoan bỗng nhiên nhớ tới vô số bộ phim truyền mình mà mình từng xem….
“XX, chúng ta sinh con đi, tuy rằng tôi chưa quên được cô ấy nhưng tôi sẽ đối xử thật tốt với em.”
“Tuy rằng trong tim tôi không có em nhưng tôi sẽ học cách yêu em.”
“Tuy….”
Tuy cái cút mịa nhà anh đi![2]
[2]ngôn ngữ mạng Trung Quốc(你妈个大西瓜), mang ý đuổi người ta đi một cách “thô tục”.
Tuy rằng những nữ phụ đáng thương trong phim truyền hình đều sẽ im lặng chấp nhận rằng mình chỉ là một người thay thế trên giường, nhưng, điều đó chẳng thể ngăn trở Đường Hoan đi một con đường không hề tầm thường, cô xoay người, nhắm vào vị trí giữa hai chân Hoắc Thành rồi đá mạnh anh xuống giường.
Sau khi dính đòn “trí mạng”, Hoắc Thành hoàn toàn tỉnh táo, anh nằm trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo.
Quả thật là… nỗi đau khó có thể diễn tả thành lời!
“Tịch Cẩm Hoan……” – Hoắc Thành đau đến mức trước mắt tối sầm lại, anh nghiến răng nghiến lời, gằn lên từng chữ một.
Đường Hoan xuống giường, đi chân trần khập khiễng tới cạnh Hoắc Thành, sau đó ngồi lên người anh rồi cứ thế tẩn thẳng vào mặt anh.
“Còn muốn sinh con nữa không?”
Không chỉ bị Đường Hoan cào đầy “hoa” trên mặt, Hoắc Thành còn bị cô đánh cho hai mắt tím thâm lại.
Đường Hoan vừa đánh vừa hung dữ hỏi: “Uống say là dám tới trước mặt tôi giở trò, anh coi tôi là cái gì, thế thân của Tịch Cẩm Nguyệt? Anh không chiếm được chị ta thì lùi lại một bước, chọn tôi?”
“Bà đây đã nói với anh rồi, ngoan ngoãn nghe lời, đừng đâm đầu vào chỗ chết, nhưng, anh không chịu nghe!”