CHƯƠNG 446 – Thiếu soái si tình (38)
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người tận tâm tận lực giúp Hoắc Thành như Đường Hoan, kể cả là người mẹ đoản mệnh của anh, bà cũng chỉ cho anh một sinh mạng mà thôi, còn lại, anh phải tự tính toán từng chút một.
Tuy rằng tính cách của Tịch Cẩm Hoan, người phụ nữ chết tiệt này chẳng ra gì, nhưng hai người họ hợp tác với nhau khá ăn ý, nếu cuộc sống cứ tiếp tục trôi qua như vậy thì cũng không tồi!
Dù sao thì….
Anh và Tịch Cẩm Nguyệt cũng chẳng thể tới với nhau được nữa. Ả ta sắp sinh con cho Hoắc Phong, dù sau này anh và cô ả có ở bên nhau thì đứa bé cũng sẽ trở thành vật ngăn cách mà hai người vĩnh viễn không thể bước qua được!
…
Trước ngày dự sinh mười ngày, đột nhiên Tịch Cẩm Nguyệt vỡ ối.
Có vẻ như sinh con đầu lòng là một việc cực kỳ gian nan, cô ta kêu gào trong phòng suốt một ngày mà đứa bé vẫn chưa chịu ra đời.
Đứng trong sân viện, nghe thấy tiếng kêu la của Tịch Cẩm Nguyệt, Hoắc Phong lo lắng đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng.
Hoắc Thành cũng cực kỳ sốt ruột, nhưng, chị dâu sinh em bé, anh không thể tới viện anh trai mình, đứng cùng anh trai mình để so xem ai lo lắng hơn được. Cho nên, anh chỉ có thể đứng ngoài sân, cách một bức tường viện, lẳng lặng đợi như thể đang tự ngược đãi bản thân mà thôi.
Hôm nay là một ngày mưa, từng hạt mưa rơi xuống nhỏ như mũi kim, đứng trong mưa một thời gian dài, quần áo tất sẽ trở nên ướt đẫm.
Đột nhiên Đường Hoan xuất hiện, cô cầm ô, đứng cách Hoắc Thành không xa và nhìn anh.
Si tình, quả thật là si tình, si tình đến mức cô cũng phải cảm động!
Nếu cô nhớ không nhầm, lát nữa Hoắc Thành phải đi gặp một nhân vật lớn do tứ di thái giới thiệu. Nếu lần này anh cũng hành xử như lần ở cổng thành, vứt bỏ mọi việc, đứng chờ Tịch Cẩm Nguyệt sinh con… Cô cũng đành phải im lặng và chọn từ bỏ mà thôi.
Nếu đằng ấy chỉ là một đống bùn nhão nhưng lại có người liều mạng muốn dùng đằng ấy để xây tường thì ít nhất, đằng ấy cũng nên cố gắng một chút!
May thay lần này Hoắc Thành không làm gì khiến người ta phải thất vọng. Đứng ngoài sân chờ hồi lâu, biết mình còn việc quan trọng phải làm, anh chọn rời đi.
Vừa liếc mắt, Hoắc Thành đã nhìn thấy Đường Hoan đứng cầm ô cách đó không xa. Anh sải bước, đi về phía cô, nói với giọng mang theo vài phần trách cứ: “Trời đang mưa, sao cô lại đi ra ngoài?”
“Tôi ra nhìn dáng vẻ si tình của anh khi đợi chị dâu mình sinh con mà thôi, chẳng lẽ không được à?”
Mẹ nó! Cô ghét nhất là loại đàn ông không dứt khoát trong chuyện tình cảm. Nếu thật sự thích thì sao không trực tiếp lên tranh đoạt đi, nếu đã không chủ động đi tranh đoạt thì chứng tỏ bản thân không thật sự thích người ta, chẳng qua là không cam lòng cho nên chưa buông xuống được mà thôi! Mà đã không yêu sâu đậm thì cần gì phải bày ra dáng vẻ muốn sống muốn chết như vây?
“Cô lại nói vớ va vớ vẩn rồi!” – Hoắc Thành tức giận – “Cô không cần cái chân của mình nữa à? Biết chân mình như vậy rồi mà còn đi lung tung trong ngày mưa.”
“Chân tôi mọc trên người tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, liên quan tới anh à?” – Đường Hoan hừ lạnh.
Hoắc Thành nổi giận: “Đến lúc đau chân, cô đừng bắt tôi xoa chân cho cô!”
“Dào ôi, bà đây nhiều tiền lắm, muốn thuê bao nhiêu thiếu nam tới xoa chân cũng được nhé! Anh có tin tôi có thể dùng tiền mời hết những kỹ nam[1] đầu bảng hoa lâu tới đây không?”
Đường Hoan thích nhất là cảm giác có tiền, có quyền buông thả, khiến người ta tức đến mức giậm chân này!
“Tịch Cẩm Hoan, cô còn biết xấu hổ không hả?” – Hoắc Thành dậm chân.
[1]nguyên văn là 小倌 (tiểu quan): dùng để chỉ “kỹ nam”.