CHƯƠNG 445 – Thiếu soái si tình (37)
“Túi chườm nóng quá, làm lạnh đi một chút….”
“Đau chết mất!”
Nằm trên giường, Đường Hoan cựa quậy một lát, miệng vẫn không thôi rầm rì kêu đau.
Xoa bóp chân cho cô, Hoắc Thành bỗng cảm thấy buồn bực. Vừa nãy anh bị ma xui quỷ khiến nên mới thấy cô đáng thương, tự ôm cô lên giường, thành ra bây giờ cô coi anh là kẻ dưới, sai bảo anh luôn!
“Tôi không cần cái chân này, cưa nó đi!” – Mắt rớm lệ, trong mơ màng, Đường Hoàn nói. Nằm trên đệm êm, Đường Hoan chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Cưa chân đi? Hoắc Thành: “……”
Đúng là ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô cũng vẫn luôn hung tàn!
Thật ra vì trong phòng đốt lò sưởi, hơn nữa, cũng không quá thoáng gió nên Đường Hoan mới có thể ngủ thiếp đi trong cơn đau như vậy. Chỉ là, cho dù đang mơ màng ngủ, chốc chốc, cô cũng vẫn sẽ rầm rì một hai câu.
Cô ngủ rồi.
Không gian nóng bí, Hoắc Thành cảm thấy có chút khó thở, tức ngực, vì vậy, anh nới lỏng cổ áo, kéo kéo bộ đồ mình đang mặc.
Trong lơ đãng, anh nhìn về phía đôi chân trắng nõn như ngọc của Đường Hoan, từ ngón chân bóng loáng, tới mắt cá chân… sau đó lại nhìn dọc lên trên bắp chân, đầu gối, rồi tiếp tục… nơi bị sườn xám che mất.
Anh lờ mờ nhìn thấy làn da trắng mịn ở phần khe hở giữa hai chân, tuy rằng không thể thấy rõ nhưng cái cảm giác thần bí ấy càng khiến tinh thần người ta trở nên bất ổn.
Hoắc Thành cảm thấy anh thật sự điên rồi nên mới có thể sinh ta “tâm tư kia gì” vào lúc này, hơn nữa, đối tượng còn là Đường Hoan! Vì thế, anh dừng động tác lại, trong lòng sinh ra cảm giác bối rối, thậm chí, anh còn có xúc động muốn bỏ chạy. Nhưng, anh còn chưa kịp làm gì, người trên giường đã bắt đầu cáu kỉnh. Rõ ràng cô đang mơ màng ngủ, ấy vậy mà khi không thấy ai xoa chân cho mình, tính tình tiểu thư vẫn trỗi dậy.
Cô rầm rì bảo người ta tiếp tục xoa bóp chân cho mình. Hoắc Thành chỉ có thể “nể tình” cô là người bệnh, không so đo với cô.
Trong căn phòng rộng rãi yên tĩnh, chỉ có hai người họ, khung cảnh này thật sự khiến người ta sinh ra cảm giác năm tháng yên bình, chậm rãi trôi đi.
Cô từng nói với anh đừng có nhắm vào vị trí thiếu soái khi không có bất cứ lợi thế nào trong tay, tránh việc quá chú tâm vào những điều nhỏ nhặt; phải học khôn một chút, chầm chậm tính toán.
Hiện tại, trên thương trường Vận thành, anh cũng coi như là một nhân vật có tiếng, ít nhất thì trong mắt người Vận thành, anh không còn là Hoắc tam thiếu gia không tên không tuổi, bị người ghẻ lạnh nữa. Bây giờ, anh là một thương nhân đã có chút thành tựu!
Nếu cứ vậy, qua một thời gian nữa, không gian buôn bán làm ăn của anh sẽ không chỉ giới hạn trong Vận thành.
Khi đã có nhiều thứ trong tay, anh cũng không còn quá chấp nhất với cái ghế thiếu soái nữa. Dù sao thì anh muốn ngồi lên cái ghế ấy cũng chỉ là vì muốn chứng minh bản thân không thua kém những người anh em còn lại của mình mà thôi.
Khi không có năng lực để lấy được một thứ gì đó, người ta thường sẽ luôn tâm tâm niệm niệm muốn có được thứ đó, muốn đến mức tâm tư vặn vẹo. Chỉ là, sau khi phát hiện ra bản thân có khả năng nắm lấy những thứ tốt hơn thì cái trước đó luôn tâm niệm lại chẳng còn quá quan trọng nữa.
Hoắc Thành có được ngày hôm nay thì không thể không kể đến công lao của người phụ này. Tuy rằng tính tình cô không được tốt cho lắm nhưng ít ra thì cô vẫn luôn tận tâm tận lực giúp anh.