CHƯƠNG 444 – Thiếu soái si tình (36)
Nhưng cho dù là hương vị khá ổn thì Hoắc Thành cũng không định cứ thế khen cô. Vì vậy, anh cố tình nhíu nhíu mày.
Lập tức, bên tai anh vang lên giọng nói âm trầm…
“Nếu anh dám nói không ngon, tôi sẽ tìm người đánh gãy chân anh!”
Bánh trôi[1] đã trở thành món sở trường của cô, toàn bộ kẻ dưới đều nói ăn ngon, nếu Hoắc Thành dám chê không ngon thì chắc chắn là định gây sự với cô!
Định gây sự – Hoắc Thành: “……”
Người phụ này thật sự càng ngày càng kiêu ngạo!
“Đương nhiên tay nghề của phu nhân là nhất!” – Mặt không đổi sắc, Hoắc Thành khen Đường Hoan.
Đường Hoan không định “tự mình hiểu mình”, vui vẻ nhận lời khen của anh.
Nhưng, cô đắc ý không được bao lâu thì lập tức hóa buồn.
Chân cô…. đau!
Trời xuân mưa phùn liên miên, chân cô đau, đầu thu se lạnh cũng sẽ đau, tới mùa đông, cái chân què này của cô càng thêm đau buốt, đau tận xương tuỷ!
Một năm bốn mùa, trừ mùa hè, cô miễn cưỡng có thể coi là một người bình thường thì ba mùa còn lại đều cực kỳ hố cha, cô đau đến chết đi sống lại, lăn lộn trên giường.
Đau đớn do bị hàn khí xâm nhập không giống những đau đớn của vết thương ngoài da thịt. Ban đầu, nó bứt rứt từ tận trong xương, như ngứa mà không phải ngứa, tựa đau mà không phải đau, chờ tới lúc thật sự đau rồi thì sẽ khiến người ta hận không thể gào cha khóc mẹ. Hơn nữa, bị đau xương, kể cả có dùng thuốc mỡ thoa bên ngoài thì cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Đường Hoan nhíu mày, đau đớn ôm lấy cái chân què của mình. Khoảng một nén nhang[2] sau, hốc mắt cô đỏ lên, đôi mắt như chứa cả một suối nước, rất nhanh sau đó, nước mắt không ngừng thi nhau chảy xuống.
“Tiểu thư sao vậy ạ? Có phải đau chân không ạ?
Thanh Mai và Thanh Hạnh mau chóng, chuyên nghiệp chạy đi chuẩn bị nước ấm và lò sưởi.
Đường Hoan cuộn tròn người trên ghế đẩu, cơ thể cô cong lại như con tôm. Nếu có thể, hiện tại cô thật sự muốn tìm một cái lỗ, vùi mình vào trong đó.
Quen nhìn cô giương nanh múa vuốt, Hoắc Thành chưa từng thấy cô yếu ớt thế này bao giờ, vậy nên, anh cũng chẳng đứng im nổi, nhanh chóng ôm cô đặt cô xuống giường.
“Đau ở đâu?” – Hoắc Thành hỏi.
Đường Hoan rầm rì trả lời: “Chân đau.”
Hoắc Thành vén sườn xám của Đường Hoan qua mắt cá chân cô, làn da trắng nõn dưới lớp sườn xám dày nhanh chóng rơi vào đáy mắt anh, da cô trắng đến mức khiến người ta phải lóa mắt.
“Chân đau chỗ nào?” Rõ ràng cô là một con cọp mẹ luôn giương nanh múa vuốt, ấy vậy mà trong nháy mắt lại biến thành dáng vẻ yếu đuối đang thương này….
“Xương bánh chè…..”
Đường Hoan đau đến mức sắp “hỏng” đến nơi, hơi thở của cô mỏng manh, cơ thể trở nên cực kỳ yếu ớt.
Hoắc thành vén sườn xám của Đường Hoan cao lên hơn một chút. Không biết vì sao mà lúc này, ngón tay anh lại hơi nóng lên, ánh mắt cũng trở nên hơi thiếu tự nhiên. Anh phủ bàn tay lên đầu gối Đường Hoan, sau đó chầm chậm xoa bóp.
“Mạnh lên một chút….”
“Mạnh quá, nhẹ một chút….”
Thanh Mai và Thanh Hạnh mang túi chườm nước nóng vào, thấy cảnh Hoắc Thành xoa bóp chân cho Đường Hoan thì đưa túi chườm cho anh, sau đó vội vàng lùi ra ngoài.
Nhìn thấy nha hoàn đi vào, Hoắc Thành đang chuẩn bị đứng dậy: “……”
“Đau, vì sao không xoa tiếp….”
Hoắc Thành vừa ngừng động tác, người trên giường đã bắt đầu rầm rì kêu.
[1]nguyên văn là “甜酒汤圆”: là bánh trôi tàu, giống sủi dìn của Hải Phòng Việt Nam mình.
[2] thời gian một nén nhang: khoảng thời gian tầm ba mươi phút
Ôi cười tụt xi líp với má Hoan Hoan luôn, tội Boss ghê mà thôi cũng kệ🤣🤣🤣