CHƯƠNG 443 – Thiếu soái si tình (35)
Kết quả….
Anh đi tới cửa lại nghe thấy những lời bình luận trời ơi đất hỡi này.
Nhịn không nổi, Hoắc Thành cười lạnh.
Hay! Hay lắm!
Anh phát hiện, cô rất biết cách đâm đầu vào chỗ chết.
Không “được”?
Hoắc Thành không kiềm chế được lửa giận trong lòng, anh thật sự “tạm thời” chẳng biết nên làm gì với cô cho phải!
Một năm tôi luyện trên thương trường, những xúc động của tuổi trẻ gần như đã được mài dũa hoàn toàn, Hoắc Thành hít sâu thở mạnh một lát, đè ép lửa giận trong lòng xuống, sau đó anh vờ như không có chuyện gì xảy ra, gõ cửa.
Nếu không thì anh còn có thể làm gì?
Chẳng lẽ anh phải tức tối đá văng cửa, lớn giọng nói mình “vẫn được” ư?
Chuyện này, anh có thể chứng minh trước mắt bao người sao?
Cho nên, anh chỉ có thể vờ như chẳng có chuyện gì, nhưng, nhất định sẽ có ngày, anh cho người phụ nữ chết tiệt kia biết anh “được” hay không!
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đường Hoan sợ tới mức suýt nữa thì đánh rơi cái muôi trong tay xuống!
Chao ôi má ơi!
Chuyện đáng sợ nhất trên đời này không gì khác ngoài việc đang nói bậy nói bạ thì có người gõ cửa.
Đáng sợ hơn nữa, người đó còn là Hoắc Thành!
Việc này khiến Đường Hoan muốn trợn mắt, há hốc miệng!
Anh ta có nghe thấy gì không? Nhìn dáng vẻ này của anh ta thì có vẻ như chưa nghe thấy gì rồi!
Đường Hoan thầm phỏng đoán một cách cẩn thận.
Bàn về: dục vọng cầu sinh của tiểu yêu tinh sau khi đâm đầu vào chỗ chết….
Đường Hoan hơi nhoẻn miệng, tròng mắt xoay tới xoay lui, không biết là cô đang nghĩ gì nữa. Chắc là cô đang chột dạ, đoán xem anh có nghe thấy gì hay không rồi!
Hoắc Thành quan sát từng động tác một của người phụ nữ chết tiệt này. Một năm bên nhau, cô vẫn luôn vậy, bình thường khi cãi nhau với anh thì kiêu ngạo, ngang ngược, không coi ai ra gì, nhưng, khi bị người ta phát hiện đã lén lút làm việc xấu, cô lại không phản ứng kịp, trông cực kỳ ngốc nghếch.
“Tướng công theo mùi tới đây đấy à? Biết tôi nấu bánh trôi nên tới?”
Thấy Hoắc Thành không có gì khác thường, Đường Hoan nhanh chóng bình tĩnh lại, cô làm ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đúng, cô đã nói gì đâu, sao nào?
Hoắc Thành thầm cười lạnh.
Hay lắm!
Cô cho rằng không ai phát hiện mình làm chuyện trái lương tâm nên bắt đầu quay ra mắng khéo anh!
“Tôi nhớ lần trước cô nói cần trà cao cấp, trùng hợp, tôi mua được một bánh nên mang tới cho cô.”
Nghe vậy, mặt mày Đường Hoan hăm hở hẳn lên.
Thật ra, nếu không có cái thứ ôn thần Tịch Cẩm Nguyệt thoát ẩn thoát hiện thì Hoắc tam công tử cũng coi như là người bình thường, anh với Đường Hoan chung sống với nhau cũng khá hòa hợp, vui vẻ.
“Lại đây lại đây, vừa lúc ăn bánh trôi!
Đường Hoan vui vẻ vẫy vẫy tay với Hoắc Thành.
Hoắc Thành bình tĩnh ngồi xuống, nhưng trong lòng, anh lại cười lạnh.
Đừng tưởng anh chưa từng thấy cảnh cô gặp cún trên phố, lúc đó cô cũng vẫy tay kiểu này!
“Sao, ăn ngon không?”
Hoắc Thành cắn một miếng bánh trôi nhân vừng đen, anh ngẩng đầu lên thì thấy Đường Hoan nhìn mình chằm chằm, đôi mắt lấp lánh.
Cô như vậy thật sự giống con cún nhỏ vẫy đuôi chờ chủ nhân khích lệ.
Không thể không thừa nhận, nửa năm gần đây, khả năng nấu nướng của cô tiến bộ rất rõ ràng.
Ăn đồ cô nấu trước kia chẳng khác nào lên pháp trường, nhưng hiện tại, hương vị đồ ăn cô làm cũng không tệ lắm.