CHƯƠNG 442 – Thiếu soái si tình (34)
Thanh Mai đáp lời: “Vâng”. Tịch thu toàn bộ thoại bản của Thanh Hạnh chẳng khác nào chặt mất nửa cái mạng của con bé.
“Ấy, Thanh Mai, chị gái tốt bụng, chị nhớ giữ lại vài quyển cho em nha, giữ lại quyển em chưa đọc xong ấy!”
“Trước mặt tiểu thư, em lại muốn chị vì tình riêng mà gian lận, làm việc trái mệnh lệnh ư?”
Chủ tớ ba người ở trong phòng quây quanh bếp lò nấu bánh trôi, ầm ĩ nói chuyện với nhau, không khí vô cùng ấm cúng, nhưng một lát sau, biểu cảm trên khuôn mặt Thanh Mai hơi trầm xuống: “Tiểu thư, cô đừng chê nha hoàn tụi em lắm miệng! Đại tiểu thư sắp sinh cháu trai trưởng, cô cũng nên nỗ lực hơn ạ!”
“Nếu không có cô, làm gì có chuyện cô gia có thể nhanh chóng vững gót ở Vận thành như vậy, nhưng nô tỳ vẫn cảm thấy cô gia chưa dứt tình với đại tiểu thư.”
“Vì tương lai sau này, tiểu thư cũng nên tính toán sinh em bé sớm một chút ạ, lúc đó, cho dù cô gia có làm gì thì ít nhất cô còn có một đứa con bên cạnh ạ!”
Đường Hoan: “……”
Đau tim!
Tám chuyện tử tế không được ư? Vì sao cứ phải chuyển chủ để tới việc sinh em bé chứ?
“Sinh con là chuyện tôi có thể tự không chế được hả?”
Tròng mắt Đường Hoan xoay một vòng, sau đó, cô không thay đổi sắc mặt, hố Hoắc Thành: “Cô gia của các cô không được, tôi suốt ruột thì làm được gì?”
Nói xong, lòng cô cũng sinh ra chút nghi ngờ Hoắc Thành. Kết hôn đã gần năm mà hai người chưa từng ấy ấy ấy lấy một lần, hơn nữa, cô cũng chưa từng nghe Hoắc Thành tới hoa lâu tìm gái lần nào, cả ngày, từ sáng tới khuya, anh vẫn luôn vội vàng chuyện làm ăn… Cho nên, anh không hề có nhu cầu về chuyện kia đúng không?
Đường Hoan phát hiện, loại chuyện này không thể đào sâu suy nghĩ, bởi vì càng nghĩ sẽ càng “đen”.
Bất giác, nụ cười của Đường Hoan trở nên đáng khinh vô cùng.
“Cái gì? Cô gia không được?”
Thanh Hạnh và Thanh Mai sợ ngây người.
Đường Hoan tiếp tục nói dối một cách nghiêm túc: “Các cô có từng thấy anh ta vào phòng tôi không?”
Hai cô nha hoàn không hẹn mà cùng lắc đầu.
“Các cô có thấy anh ta ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ không?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Vậy các cô đã từng thấy người đàn ông nào đang tuổi tràn trề tinh lực nhưng lại không dính ngấy một chỗ với vợ mình, cũng không ra ngoài trêu hoa ngắt cỏ chưa?”
Thật sự chưa từng thấy!
“Cho nên mặc dù cực kỳ thích Tịch Cẩm Nguyệt nhưng khi cô ả gả cho người khác, anh ta cũng không hề tranh thủ lấy một chút, lý do là gì, đương nhiên là vì không được!”
…Trong phòng truyền ra giọng nói cực kỳ chắc chắn, chắc như đinh đóng cột.
Thì… Thì ra là vì thiếu gia không được?
Không tự chủ được, gã sai vặt bất giác run run, nuốt khan, nhìn thiếu gia – người đang đứng trước cửa phòng.
Chuyện này…
Những gì thiếu phu nhân nói là thật ư?
“Bởi vì biết bản thân không được cho nên anh ta mới nhịn đau, từ bỏ thứ mình thích, để cô ả được tự do! Quả là một tình yêu buồn vui lẫn lộn, một mối tình đơn phương thống thiết đầy ẩn nhẫn!”
Đường Hoan không hề biết gì, tiếp tục nói đầy hùng hồn.
Cầm bánh trà[1] cao cấp trong tay, Hoắc Thành đứng im không nhúc nhích trước cửa, sắc mặt anh âm trầm như thể sắp đọng lại thành từng giọt nước tới nơi.
Vài ngày trước, Đường Hoan nói muốn luộc trứng bằng nước trà, hơn nữa, phải là loại trà cao cấp, cô muốn xem xem luộc trứng bằng nước trà cao cấp khác luộc trứng bằng loại trà bình thường như thế nào. Hôm nay, vừa lúc Hoắc thành mua được một bánh trà giá một trăm đồng đại dương, nhớ tới việc cô cần lá trà cao cấp, anh liền mang qua cho cô… Kết quả….
[1] trà bánh: không phải bánh trà nha, là lá trà ép khô lại thành dạng bánh bánh tròn, dẹp.