CHƯƠNG 441 – Thiếu soái si tình (33)
“Nếu cô cảm thấy khó chịu thì sai người đánh gãy chân tên đó là được, tự giận dỗi một mình có nghĩa lý gì chứ?”
Tâm tư và thủ đoạn của Hoắc Thành vô cùng độc ác, vừa mở miệng là anh đã nói ra cách giải quyết cực kỳ thô bạo.
Không biết có phải Ninh Viên cảm nhận được tâm tư ấy của Hoắc Thành hay không mà y chỉ mới ở Hoắc gia hai ngày đã nói lời tạm biệt với Hoắc Phong rồi.
Y nói Lệ thành có việc cần y giải quyết, y phải về sớm một chút nhưng lý do thật lại là…. Hai ngày ở Hoắc gia, y ngẫu nhiên gặp Hoắc Thành hai lần, lần nào anh cũng dùng ánh mắt khiến người ta phát hoảng để nhìn chằm chằm y.
Bị Hoắc Thành nhìn bằng ánh mắt âm trầm, khủng bố, Ninh Viện dựng hết cả lông tóc, y không kìm nén được, quyết định “trốn” trước.
Y cảm thấy Hoắc Thành hoàn toàn khác với Hoắc Phong. Đáy mắt Hoắc Thành luôn cất chứa dã tâm, tính cách lại quỷ quyệt, anh tựa một con rắn độc ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể chồm dậy cắn người.
Sau khi Ninh Viên rời đi, không có việc gì xảy ra nữa.
Hoắc Phong nghiêm túc chăm sóc Tịch Cẩm Nguyệt, thỉnh thoảng sẽ mang cô ả ra ngoài, gần như là không có va chạm gì với Đường Hoan. Còn Hoắc Thành, sau khi ăn một tát của Đường Hoan, anh coi như là đã hoàn toàn nhìn rõ tình trạng của mình, không vì “sắc” mà làm bất cứ việc gì ngu ngốc nữa, anh dành toàn bộ tâm tư vào buôn bán.
Đường Hoan khăng khăng muốn Hoắc Thành làm buôn bán, vận chuyển đường biển, còn công việc kinh doanh trong nội thành Vận Thành chỉ là thứ yếu, bởi vì hiện tại, chưa có ai dám đặt chân vào lĩnh vực buôn bán đường biển, hơn nữa, nếu sau này chiến tranh nổ mạnh, hoàn toàn có thể ra nước ngoài bằng đường biển.
Bạn học Đường Hoan suy tính như vậy không phải vì cô nhìn xa trông rộng mà chỉ đơn giản là vì cô ôm tâm lý may mắn: Nếu chẳng may cô hoàn thành nhiệm vụ xong, vận khí bùng nổ, không chết sớm, nhỡ gặp cảnh chiến tranh loạn lạc thì cô hoàn toàn có thể trốn ra nước ngoài.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy dục vọng cầu sinh của mình quả thật là đỉnh của đỉnh[1].
[1]杠杠: ngôn ngữ mạng, từ này dùng để chỉ một cái gì đó “rất tốt; đẳng cấp,…”
Lần này, thời gian diễn ra chiến tranh có vẻ khá dài. Đáng lẽ Hoắc Đại soái phải trở về một lần nhưng ông vừa về đến cửa Vận Thành đã nghe thấy phía bắc chiến sự lại bùng lên, ông đành vội vàng mang quân tới đó, không kịp về nhà.
Từ tiết trời mưa xuân lất phất tới đầu đông gió lạnh, Đường Hoan tới thế giới này đã được gần một năm.
Sau khi bụng ngày một lớn hơn, Tịch Cẩm Nguyệt vẫn luôn ở trong viện của mình, cửa lớn không ra, cổng trong không bước, có vẻ như ả cố ý trốn tránh Đường Hoan, chắc là do sợ Đường Hoan… Chó cùng rứt giậu.
Phì phì, đằng ấy mới là chó ấy!
Tuy Đường Hoan không phải người tốt, cô cũng cực kỳ chán ghét cái thứ ôn thần Tịch Cẩm Nguyệt nhưng không bao giờ có chuyện cô ra tay với trẻ con!
“Tính thời gian thì Tịch Cẩm Nguyệt sắp sinh rồi nhỉ?” – Trong phòng, Đường Hoan cầm chiếc muôi nhỏ, chầm chậm nấu bánh trôi, thuận miệng hỏi.
“Đúng rồi ạ, hai ngày trước, em nhìn qua, bụng cô ta lớn lắm, nhìn khá đáng sợ!” – Thanh Hạnh ra vẻ kinh hãi nói, cô thật sự không thể tưởng tượng được bụng phụ nữ có thể to đến mức như vậy, chẳng may ngã thì sao?
Tiểu thư nhà mình đột nhiên hỏi vấn đề này, Thanh Hạnh hoảng sợ, thấp giọng hỏi: “Tiêu thư, cô bỗng dưng hỏi tới việc này, có phải là định….”
“Định cái gì?” – Đường Hoan thộn mặt.
“Có phải cô định mua chuộc bà đỡ, khiến ả ta một xác hai mạng không?” – Thanh Hạnh đè thấp giọng xuống hết mức có thể.
Đường Hoan: “……” Trong mắt nha hoàn nhà mình, cô là một người hung tàn vậy ư?
Đương Hoan gõ nhẹ vào trán Thanh Hạnh: “Cô suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì thế? Chẳng may bị truyền ra ngoài, cẩn thận bị đánh chết đấy.”
Không vui, Thanh Hạnh bĩu môi: “Trong thoại bản[2] đều viết vậy mà! Tiểu thiếp có thai, đại phu nhân không được sủng ái mua chuộc bà đỡ khiến tiểu thiếp một xác hai mạng.”
“….Thanh Mai, từ giờ tịch thu hết toàn bộ thoại bản của Thanh Hạnh.”
[2]thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.