CHƯƠNG 403 – Xác sống có độc (96)
Đường Hoan cảm nhận được hai loại virus trong cơ thể mình càng lúc càng đấu đá kịch liệt, cuối cùng, thuốc chữa chiếm thế thắng, cô dần dần biến lại thành người. Giữa ngực cô có một lỗ hổng lớn, trái tim cô hoàn toàn bị đâm thủng, cực kỳ đau đớn!
Lăng Trầm ôm cô ngồi dưới đất, anh lẳng lặng nhìn về phía lỗ thông gió.
Anh là người thông minh, anh biết sau khi giao thuốc ra, thú cưng nhỏ bé của anh sẽ chết.
“Lăng Trầm… thật xin lỗi.” – Đường Hoan mở miệng, nói một cách gian nan.
Lăng Trầm chỉ lẳng lặng ôm cô, một giọt nước rơi xuống khuôn mặt cô, sau đó, từng giọt, từng giọt trượt xuống cơ thể cô.
“Tôi không muốn nghe câu xin lỗi…” – Một lúc lâu sau, cuối cùng Đường Hoan cũng nghe được âm thanh khàn khàn của Lăng Trầm. Mang theo tủi thân, anh nói – “Từ giờ về sau, tôi sẽ không bao giờ nuôi cô thú cưng vô lương tâm như em nữa. Rõ ràng tôi đã đối tốt với em như vậy, nhưng mà, nhưng mà em vẫn không chịu ở lại với tôi…”
Khi nói những lời này, anh chẳng khác nào một cậu bé đang giận lẫy.
Đường Hoan cong môi. Không phải cô không muốn ở lại, mà là cả tinh thần và thể xác của cô đều đã tới giới hạn, không thể ở lại được nữa.
Đường Hoan rời khỏi thế giới này…
Khi tay cô mất sức, rơi xuống, người Lăng Trầm khựng lại trong giây lát, sau đó, anh lại tiếp tục ôm cô như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Anh chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cha, con và cha giống nhau… cuối cùng cũng chỉ còn lại mình con…”
Người chưa từng sống cô độc thì không thể biết khi một người cô độc mở lòng là chuyện khó khăn đến mức nào. Chỉ là, nếu ai đó đã đánh vỡ hàng rào phòng thủ của một người cô độc, người cô độc ấy sẽ biến thành kẻ ngốc, cũng coi người đánh vỡ hàng rào lòng mình thành người tồn tại duy nhất…
Từ khi gặp em, tôi cho rằng thế giới này sẽ trở nên phồn hoa, náo nhiệt. Đâu ngờ, tôi lại là kẻ có vận mệnh chú định phải cô độc một đời.
* * *
Ba năm sau khi mạt thế kết thúc.
Tại một căn nhà nhỏ rách nát, vài tên đàn ông to cao, thô kệch ngồi bên cửa, vừa uống rượu, vừa ăn đậu phộng. Căn phòng nhỏ bên trong truyền ra những âm thành không quá hài hòa, khiến người nghe “hăng máu”.
Một lúc lâu sau, âm thanh kéo quần, cài thắt lưng vang lên, một người bước ra khỏi căn phòng đó. Nét mặt thỏa mãn, kẻ đó đưa số tiền mà mình đã chuẩn bị trước cho gã đàn ông ngoài cửa.
Ngồi trên giường, Hoắc Thủy tủi thân, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn những tên đã từng là “người đàn ông” của ả. Ả cảm thấy bọn họ hoàn toàn khác trước! Rõ ràng trong mạt thế, họ cực kỳ cao lớn, oai nghiêm, tai sao khi mạt thế kết thúc, họ lại thay đổi?
Giáo sư Mạc bị quân đội giao cho Lăng Trầm, Hoắc Thủy lập tức mất đi một cây gốc cây lớn che chắn, nhưng ít ra ả còn có Uông Dương. Chỉ là, khi theo tiểu đội dị năng giả ra ngoài thu thập vật tư, Uông Dương đã bị licker giết chết!
Hoắc Thủy còn có thể làm gì?
Trong mạt thế, một người phụ nữ nhu nhược như ả trừ nấp sau lưng đàn ông, nhận sự bảo vệ thì còn có thể làm gì?
Với một túi da như vậy và dị năng hệ chữa trị, Hoắc Thủy chưa bao giờ phải lo tới việc không có đàn ông đến với ả, làm anh hùng cứu mỹ nhân. Trước khi mạt thế kết thúc, cuộc sống của ả quả thật là những ngày thu nạp hậu cung đầy hạnh phúc.
Nhưng sau khi mạt thế kết thúc…
Cuộc sống không nhanh chóng trở lại quỹ đạo cũ như người ta dự đoán!
Thứ khủng bố trong mạt thế, trừ xác sống, còn có lòng người!
Lòng người mới là gốc rễ của vạn điều ác!