CHƯƠNG 402 – Xác sống có độc (95)
Đường Hoan đành phải vươn tay, nhẹ ôm lấy Lăng Trầm.
“Lăng Trầm, thật ra chính anh cũng biết kiên nhẫn của Lăng gia và quân đội đều có hạn, nếu anh mãi vẫn không đưa ra thành quả nghiên cứu, chẳng rõ họ sẽ làm gì nữa…”
Mắt Lăng Trầm tối sầm lại.
Quả thật, anh biết rất rõ!
Thế nhưng, nếu bọn họ dám làm gì thì anh sẽ dùng thuốc độc giết chết bọn họ!
“Hơn nữa… thật ra em rất ghét làm một cái xác sống…” – Giọng nói thô ráp của Đường Hoan mang theo nỗi niềm thương cảm nhàn nhạt, như thể cô đã quá mệt mỏi – “Lăng Trầm… xác sống xấu lắm, ăn kẹo cũng không thấy vị ngọt, em không muốn làm xác sống nữa.”
“Ngay cả vì tôi, em cũng không muốn làm xác sống ư?”
Cô không có tâm, rõ ràng anh đã đối xử tốt với cô như vậy nhưng cô vẫn chẳng muốn ở lại cùng anh!
“Lăng Trầm, em thật sự đã.. cố hết sức….”
Đường Hoan vô cùng tiếc nuối, cũng cảm thấy cực kỳ có lỗi.
Cô thật sự đã cố gắng nhất có thể, từ khi đến thế giới máu tanh này, cô đã gắng gượng làm quen, gắng gượng đè nỗi sợ trong lòng xuống, vờ như mình là một cái xác sống vô tư. Nhưng, cô thật sự không cố nổi nữa.
Hành động như thể một đứa con nít, Lăng Trầm che miệng Đường Hoan lại, sau đó nhắm mắt.
Anh không nghe thấy gì hết!
Dường như che miệng cô lại thì màn đối thoại vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
Chỉ là, sau khi anh nhắm mắt, một giọt lệ đã lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú…
….
Lăng Trầm nhốt mình trong phòng thí nghiệm vài ngày. Anh không thực hiện bất cứ thí nghiệm nào, chỉ lặng lặng nằm bên cạnh Đường Hoan.
Cuối cùng, anh chầm chậm mở cửa phòng thí nghiệm, đưa thuốc ra ngoài.
Gia chủ Lăng gia cực kỳ vui mừng.
Sau khi biết thuốc chữa khỏi virus xác sống đã được nghiên cứu thành công, mặc dù rất rõ sẽ bị Lăng gia lừa một khoản kha khá nhưng quân đội vẫn không kìm nén được vui sướng
Trong bầu không khí vui vẻ ấy, Lăng Trầm biến mất khỏi phòng thí nghiệm của Lăng gia, cùng biến mất với anh còn có Đường Hoan.
Anh mang cô tới nơi mình sống khi còn nhỏ, chính là nơi Bác Uyên đã giam cầm tiểu thư thiên kim Lăng gia năm đó.
Kể từ ngày ấy, tòa thí nghiệm ngầm khổng lồ này vẫn luôn bị niêm phong.
Lăng Trầm mang Đường Hoan tới nơi đây, hai người sống nương tựa vào nhau như Bác Uyên và người phụ nữ năm xưa, điểm bất đồng duy nhất chính là Lăng Trầm không hề xích chân Đường Hoan lại.
Nhận được thuốc, quân đội cho thí nghiệm lại một chút. Phát hiện thuốc thật sự có hiệu quả, họ lập tức để thuốc lan truyền vào không khí.
Sau khi dung dịch thuốc tan vào không khí, rất nhiều xác sống chưa chịu thương tổn lập tức co giật, ngã ra đất. Vì chẳng có vết thương trí mạng nên sau khi thuốc cắn nuốt virus trong cơ thể, những cái xác sống đó dần dần biến lại thành người.
Lăng Trầm không chỉ giao mẫu thuốc ra ngoài mà còn giao cả công thức và thành phần thuốc, còn việc Lăng gia dùng hai thứ này để trao đổi gì với quân đội, anh không quan tâm.
Không khí tràn ngập mùi thuốc. Tuy tòa thí nghiệm ngầm này tách biệt với bên ngoài nhưng vẫn có lỗ thông gió, dù sao thì cơ thể người cũng cần ô-xi để hô hấp. Mỗi ngày đều có thuốc tan vào không khí theo lỗ thông gió đi vào trong tòa thí nghiệm…