CHƯƠNG 401 – Xác sống có độc (94)
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hệ thống đáp ứng yêu cầu của Đường Hoan.
Ký chủ rác rưởi đã thảm đến mức biến thành dáng vẻ quỷ quái này, nếu trong phạm vi năng lực của nó mà nó có thể giúp được thì nó sẽ lén giúp cô!
Bình minh lên, mặt trời mắt đầu ló rạng. Cuối cùng thì Lăng Trầm cũng chịu dừng thí nghiệm, anh mệt mỏi, bước từng bước về phía Đường Hoan. Đã đến lúc anh nghỉ ngơi rồi. Nếu không phải cần ngủ để duy trì thể lực thì ngay cả hai tiếng dùng để ngủ đó, anh cũng muốn tận dụng luôn.
Lăng Trầm nằm xuống giường thí nghiệm cùng Đường Hoan.
Đột nhiên, Đường Hoan nắm lấy tay anh, gắng gượng nhích về phía anh.
Nhiệt độ trong thế giới mạt thế rất cao, thời tiết đã chẳng còn chia thành bốn mùa nữa. Vết thương do Licker gây ra trên cơ thể Đường Hoan đã sớm hư thối, mặc dù Lăng Trầm đã dùng thuốc làm chậm tốc độ thối rữa nhưng cũng chẳng có tác dụng là bao. Cho nên, vẫn có thể ngửi được mùi lạ phát ra từ cơ thể Đường Hoan.
“Ca… ca ca…..”
Đường Hoan nói vô cùng khó khăn, giọng cô tựa tiếng ống bễ hỏng vậy, vừa khàn vừa thô, cực kỳ khó nghe.
Người Lăng Trầm run lên. Anh vừa nghe thấy…. Cô nói chuyện?
Lăng Trầm cho rằng mình ảo tưởng, nhưng rất nhanh sau đó, anh biết, tất cả không phải ảo giác, Đường Hoan thật sự đã mở miệng gọi anh!
“Hoan Hoan!” – Lăng Trầm vô cùng vui sướng. Cô có thể nói chuyện, điều này chứng minh những loại thuốc anh tiêm vào cơ thể cô đã có chút tác dụng, đúng không?
“Bỏ đi… ca ca……” – Đường Hoan vô cùng đau đớn, đau đến mức giọng nói run rẩy.
Niềm vui trong lòng Lăng Trầm lập tức bị dập tắt, nét mặt anh trở nên cứng đờ.
“Em… đau lắm.” – Đường Hoan nhỏ giọng nói.
Lăng Trầm luống cuống tay chân: “Tôi sẽ nghiên cứu ra thuốc chữa khỏi cho em, thật sự sẽ nghiên cứu được….” – Anh lập đi lập lại những câu từ lộn xộn, chưa bao giờ anh hoảng loạn như lúc này.
“Nhưng mà em thật sự… không chờ được nữa….”
Cho dù sau này Lăng Trầm nghiên cứu ra thì sao?
Lúc ấy cô sẽ là người, là xác sống, hay là Licker đây?
Với cơ thể bị tổn hại một cách nghiêm trọng như vậy, sau khi “sống dậy”, cô sẽ lại tiếp tục rơi vào cảnh chờ chết lần nữa mà thôi.
Không ai biết được cảm giác đau đến tuyệt vọng này của cô!
“Ca ca, em biết anh rất giỏi, anh nghiên cứu ra thuốc chữa virus xác sống rồi đúng không?” – Đường Hoan gắng gượng gồng mình để nói chuyện không đứt quãng nữa.
“Không, vẫn chưa!” – Lăng Trầm nhanh chóng phủ nhận lời cô, như thể chỉ cần anh phủ nhận chậm một giây thôi là anh sẽ lập tức mất đi Đường Hoan vậy. Quả thật, tính cách của anh chẳng khác nào một đứa nhỏ.
“Em biết là… có.”
“Ca ca, bỏ đi, giao thuốc ra thôi, giao cho Lăng gia hoặc quân đội, đừng trì hoãn nữa…”
“Không!” – Lăng Trầm dứt khoát lắc đầu.
Không giao, tuyệt đối không thể giao!
Tính bốc hơi của loại thuốc này cực cao, một khi sử dụng là lập tức tan vào không khí, sau đó không ngừng lan đến mọi ngóc ngách trên toàn bộ thế giới. Loại thuốc này không chữa được cho Đường Hoan, cho nên, không thể sử dụng!
Không thể!
Lăng Trầm vô cùng kiên quyết, cũng cực kỳ bướng bỉnh, không thèm nói lý, giống như muốn nói lý với anh là chuyện sẽ chẳng bao giờ thành công vậy.