CHƯƠNG 400 – Xác sống có độc (93)
Khi thực hiện các thí nghiệm, Lăng Trầm chẳng khác nào cha mình – Bác Uyên, đều không bận tâm đêm ngày.
Ngoại trừ nghiên cứu thuốc chữa virus xác sống và những thứ liên quan tới virus liệt tính, anh còn nghiên cứu loại thuốc có thể đồng thời loại bỏ virus xác sống và virus liệt tính bán thành phẩm ra khỏi cơ thể. Anh cố gắng như vậy là vì muốn tìm ra cách giải quyết tình trạng hiện tại của Đường Hoan.
Chỉ là, người khác nghiên cứu một loại đã đủ mệt mỏi, đằng này anh lại nghiên cứu liền lúc ba thứ, làm sao có thể chịu được cơ chứ!
Bởi vậy, chưa tới một tháng, cơ thể vốn không cường tráng của Lăng Trầm gầy xuống cực kỳ nhanh. Một ngày, anh chỉ ngủ hai đến ba tiếng mà thôi.
…
Trên giường thí nghiệm, Đường Hoan thu người, cuộn tròn một góc.
Đêm đến, cô chầm chậm đặt bàn tay không quá linh hoạt của mình lên mu bàn tay Lăng Trầm.
Lăng Trầm lập tức bừng tỉnh, nhìn cô không chớp mắt.
“Hoan Hoan, em phải tin ca ca, chắc chắn ca ca có thể tìm ra cách cứu em.”
Lăng Trầm là người cực kỳ thông minh, thời thơ ấu trải qua nhiều chuyện khiến trực giác của anh trở nên vô cùng nhạy bén, anh có thể cảm nhận được sự biến hóa trong tâm lý người khác.
Anh biết, Đường Hoan đã mất niềm tin vào anh. Anh biết cô thú cưng nhỏ của anh đã không còn muốn tiếp tục bên anh nữa, cô vô cùng đau đớn, cô muốn được giải thoát, cho nên, những ngày gần đây, mỗi lần nhìn vào mắt Đường Hoan, anh đều sẽ lập lại những lời này theo bản năng.
Thật ra, anh cũng cực kỳ khủng hoảng!
Đường Hoan chầm chậm lắc đầu. Cô tin năng lực của Lăng Trầm nhưng lại không tin vận khí của mình.
Cô không chịu đựng được lâu hơn nữa, cô đau lắm! Không ai có thể gắng gượng chờ người khác tới cứu mãi khi đã phải chịu những đau đớn đến cùng cùng cực như vậy, người ta chỉ cầu mong được chết nhanh hơn mà thôi.
Gặp Lăng Trầm, Đường Hoan cảm thấy bản thân vẫn khá may mắn. Tuy anh bướng bỉnh, cố chấp nhưng lại rất tốt với cô. Vận khí của cô cũng không tồi, cô nghĩ.
Thấy Đường Hoan lắc đầu, cảm xúc tủi thân bắt đầu dâng lên trong đôi mắt Lăng Trầm, dường như anh tủi thân là vì cô không toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.
…..
Lăng Trầm không ngừng rút ngắn thời gian ngủ. Vì muốn chứng minh cho Đường Hoan thấy mình có năng lực cứu cô, anh liều mạng, liên tục thực hiện các thí nghiệm.
Người bên quân đội tới thúc giục rất nhiều lần vì thời gian càng trôi đi thì tình hình càng khẩn trương, giáo sư Mạc cũng đã biến thành đồ bỏ từ lâu, lúc này, mọi hy vọng đều đặt hết lên người Lăng Trầm.
Hiện tại, quân đội đã vô cùng sốt ruột, rất muốn có được một kết quả.
[ Lăng Trầm đã nghiên cứu thành công thuốc chữa virus xác sống.] – Hệ thống trầm giọng nói.
Quả nhiên, trước khi chế tạo ra loại thuốc có thể chữa cho Đường Hoan, Lăng Trầm không định ra tay cứu người khác!
Hiện tại là rạng sáng.
Đường Hoan xoay chuyển tròng mắt xám trắng, liếc nhìn bóng dáng vẫn đang đứng làm thí nghiệm. Anh như thể một con quái vật không biết mệt mỏi, cứ cố chấp làm mãi một việc dù biết nó uổng công.
Sao anh lại cố chấp đến thế cơ chứ?
“Nể tình chúng ta quen lâu như vậy, cậu có thể giúp tôi một việc cuối cùng được không?”
Ký chủ rác rưởi đột nhiên dùng đến tình cảm thật khiến người ta kinh hãi, hệ thống rác rưởi cảm thấy có điềm chẳng lành: [Cô muốn ta giúp việc gì?]
“Mẹ nó, không phải cậu muốn tôi khuyên Lăng Trầm à? Đến nói tôi còn không nói được thì khuyên kiểu gì?”
Từ khi tới thế giới này đến khi rời khỏi thế giới này đều phải làm xác sống, chẳng lẽ trước khi chết, cô không được mở miệng nói một câu sao?