CHƯƠNG 399 – Xác sống có độc (92)
[ Việc cô cần làm bây giờ là khuyên Lăng Trầm để dung dịch thuốc lan tỏa trong không khí, như vậy… cô mới được giải thoát.]
Đường Hoan trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Có thể mở bàn tay vàng cho tôi không? Ví dụ như để tôi giết chết Hoắc Thuỷ với Mộ Bạch trước khi giải thoát ấy!”
Hệ thống: [……] chấp niệm mạnh mẽ như vậy, quả thật thống nó không biết nên nói gì mới đúng. Chẳng phải cô đã yếu ớt tới mức mọi suy tính đều tan thành mây khói[1] rồi sao? Ấy thế mà lúc này cô vẫn còn nghĩ được tới việc giết chết người khác! Thù dai đến vậy, đúng là làm người ta á khẩu!
[ Không. Bổn thống theo đuổi chủ nghĩa hiện thực, không phải chủ nghĩa Mary Sue.]
“Cút!”
Đường Hoan “hồi” lại được một chút sức sống. Thật ra, cô là người rất dễ thoả mãn, không hề tham lam chút nào.
….
“Giáo sư, thật vui khi chúng ta gặp lại nhau.” – Sóng mắt Lăng Trầm bắt đầu dao động, ánh sáng đó khiến đôi mắt anh hệt đôi mắt của dã thú.
Giáo sư Mạc bị trói, nhìn thấy học trò đắc ý nhất của mình, ông bắt đầu khẩn trương.
“Lăng… Lăng Trầm……”
Lăng Trầm nghiêng đầu, đáp lại một tiếng: “Hửm?”
Dáng vẻ nghiêng đầu ấy của anh giống như một đứa nhỏ chưa rành sự đời. Anh lúc này chẳng khác nào cậu bé không hiểu chuyện đi theo Bác Uyên ngày đó.
“Trò nghe thầy nói đã. Lúc ấy, Thầy không hề có ác ý, thầy làm vậy là vì muốn nghiên cứu mà thôi…”
Lăng Trầm không lên tiếng, anh bước tới cạnh giường thí nghiệm, vừa chầm chậm đánh giá dụng cụ thí nghiệm, vừa nghe giáo sư Mạc lải nhải khuyên anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve từng món dụng cụ cắt mổ, chọn lựa từng thứ, từng thứ cần dùng rồi đặt sang một bên.
“Giáo sư à, ông biết đấy, tôi không hề có hứng thú gì với danh tiếng, lợi lộc, những việc ông làm sau lưng tôi trước đó, tôi không quan tâm, nhưng mà, tôi như vậy, ông lại thấy tôi dễ bắt nạt, đúng không?”
Lăng Trầm bê khay lên, trong khay đầy rẫy những con dao mổ. Anh xoay người, dùng đôi mắt quỷ dị nhìn giáo sư Mạc, đôi mắt ấy ẩn chứa những thứ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Giáo sư Mạo c bắt đầu run bần bật: “Không… không phải thế……”
“Thành quả nghiên cứu gì, ông đều có thể lấy đi, nhưng vì sao ông lại động tới cô ấy?” – Vừa bước, Lăng Trầm vừa nói. – “Cô ấy là thú cưng duy nhất của tôi, các người, ai cũng chẳng quan trọng bằng cô ấy, vì sao cứ không biết tự lượng sức mình, xuống tay với cô ấy chứ?”
Một thời gian dài không nghỉ ngơi nên tròng mắt Lăng Trầm toàn là tơ máu.
Điên rồi!
Anh chính là một kẻ điên!
Giáo sư Mạc sợ đến nỗi không tự chủ được, bắt đầu giãy giụa. Chỉ là, lão ta đâu thể thoát được, lão bị trói chặt, còn không thể động đậy nổi.
Một lát sau, bên trong phòng thí nghiệm truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết, dường như chủ nhân của giọng gào đó đang phải chịu những cực hình vô cùng tàn ác…
Đứng bên bồn rửa, Lăng Trầm làm sạch dụng cụ mổ, tiêu độc rồi đặt về vị trí cũ. Anh lạnh nhạt nhìn bản thân qua gương, vặn vặn đầu giãn gân, sau đó đi ra ngoài.
Phía sau anh… Là một giáo sư Mạc đã bị cắt mất từng bộ phận: đầu lưỡi, tròng mắt, chóp mũi, lỗ tai. Đương nhiên, lão chưa chết!
Trước khi Hoan Hoan thoát khỏi những cơn đau thì người đã từng khiến cô tổn thương đều phải sống trong thống khổ!
Chỉ tiếc là lúc này anh không có thời gian đi bắt Mộ Bạch về…