CHƯƠNG 404 – Xác sống có độc (97)
Những tên dị năng giả “thông đồng” với Hoắc Thủy đã quen thói kiêu ngạo vì trong mạt thế, dị năng giả là những người có quyền lên tiếng, có quyền dẫm đạp người thường. Nắm quyền trong tay, người ta đều thích thị uy, cho dù trước đó đã từng là một người có tính tình khá ổn.
Khi mạt thế kết thúc, hệ thống luật pháp dần dần được thành lập lại, những kẻ dị năng giả đã từng diễu võ dương oai cũng mất đi đặc quyền. Trong đám đàn ông của Hoắc Thủy, có không ít dị năng giả đã từng là những tên lưu manh, dựa hơi mạt thế để hoành hành ngang ngược, mà mạt thế chấm dứt đồng nghĩa với việc những gã đó bị đánh về nguyên hình. Những tên chơi bời lêu lổng, không nghề không nghiệp ấy ngã từ trên cao xuống vũng bùn, để tiếp tục sinh tồn, tự khắc trong lòng bọn chúng sẽ nảy sinh những suy tính xấu ra và chuyển tầm mắt tới Hoắc Thủy.
Ả đàn bà này vừa non vừa mịn, “vị” vô cùng “ngon”, với cả, ả đã có rất nhiều đàn ông, thêm vài tên nữa cũng chẳng sao!
Chi bằng dùng ả kiếm chút tiền….
* * *
Trong Thời Không Trường Hà.
Nhân lúc Đường Hoan đang nằm trong sông Thời Không, hệ thống khẽ khàng lẩn đi.
[ Chủ… chủ nhân…] – Vì đã động tay động chân một chút nên hệ thống rất chột dạ.
Giọng nữ uy nghiêm, cao cao tại thương vang lên: “Thế giới này không xuất hiện vấn đề gì, đúng chứ?”
[ Không ạ!] – Hệ thống trả lời dứt khoát.
Ả đàn bà hừ lạnh một tiếng, có vẻ như bà ta cực kỳ bất mãn với Đường Hoan.
“A, không ngờ một con tiện nhân vô dụng lại cương liệt[1] đến thế. Thế giới trước dám gây chuyện lớn như vậy, suýt chút nữa còn đánh động tới người chấp pháp của thời không.”
[1]cương liệt: cương trực, rắn rỏi, khí khái.
Hệ thống nơm nớp lo sợ.
Nó biết “thế giới trước” trong lời chủ nhân chính là thế giới của Hiên Viên Võ.
Ở thế giới ấy, Đường Hoan thà từ bỏ nhiệm vụ chứ không chịu bỏ việc đâm vào lòng Hiên Viên Võ một nhát, khiến thế giới suýt nữa thì tan vỡ…. Không, nói đúng hơn thì thế giới ấy cũng đã tan vỡ gần xong rồi.
Vấn đề này là một chuyện khá nghiêm trọng trong thời không và dường như đã bị người chấp pháp của thời không để ý.
Chính vì vậy, chủ nhận mới dặn nó khi vừa tới thế giới xác sống phải phong ấn bản chất thật của Lăng Trầm cẩn thận, không để những mặt âm u của anh bộc lộ ra ngoài! Bà ta lo một người cương liệt như Đường Hoan sẽ lại mặc kệ tất cả và khiến thêm một thế giới nữa tan vỡ.
Vì muốn xóa dấu vết của bọn nó ở thế giới của Hiên Viên Võ, chủ nhân đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Nếu xuất hiện hai thế giới tan vỡ liên tiếp sẽ khiến người chấp pháp của thời không “đánh hơi” được rằng đằng sau có kẻ dở trò.
Hệ thống rất muốn nói với chủ nhân rằng cô con gái Phượng gia kia không tốt như chủ nhân vẫn tưởng. Cô nàng không dính dáng chút nào tới những cụm từ “cao quý”, “thiện lương”! Cô nàng chính là một người điên thích gây chuyện! Chỉ là, hệ thống không dám nói. Chủ nhân của nó thật sự quá “bố tướng”[2], bất kể là chuyện gì cũng không cho phép người khác xen vào.
[2]tác giả dùng “cường thế 强势”. Từ này ý chỉ sự mạnh mẽ, hùng mạnh. Tuy nhiên, ở chỗ này, cá nhân Diệp mỗ cảm thấy nếu dịch là “mạnh mẽ” thì không đủ nghĩa, nên quyết định dùng “bố tướng”. Có lẽ nhiều bạn tầm nhỏ nhỏ không biết đến từ này, nên Diệp mỗ chú thích: “bố tướng” có thể dùng như danh từ, cũng có thể dùng như tính từ; từ này dùng để chỉ một ai đó mạnh mẽ, quyền lực, mang chút gì đó “ta đây hơn tất cả mọi người”.
“Trông coi con tiện nhân kia cẩn thận cho ta. Thế giới sau, ta không hy vọng ả gây ra bất cứ chuyện gì!” Cô chính là một thứ rác rưởi không có thân thế, nếu không phải còn cần sử dụng cô… Bà ta đã mất kiên nhẫn với cái loại tiện nhân chẳng biết thân biết phận như cô từ lâu rồi.
[… Vâng, chủ nhân.]
Hệ thống cảm thấy khá buồn. Nó rất muốn nói tốt cho Đường Hoan… Tuy cô không có gia thế, bối cảnh nhưng cô không kém tới mức chủ nhân vẫn tưởng….
________
Ps: Thế giới kết thúc rồi. Một thế giới có chút ngọt, có chút đáng thương, nam nữ chính không ngược nhau, nhưng lại khiến người ta man mác buồn. Haiz… này