CHƯƠNG 564 – Lão đại, cầu “bảo kê”(43)
Dưới sự chèn ép “tận tình tận tâm” cửa Đổng Ngư Hàm và Đường Hoan, Đổng Xuyên cực kỳ đau đầu. Từ khi có hệ thống, hắn làm gì cũng thuận lợi, chưa từng rơi vào hoàn cảnh ngập tràn nguy cơ thế này.
Đổng Xuyên nổi giận đùng đùng, quẳng đám phụ nữ của mình sang một bên, sau đó tự nhốt bản thân trong thư phòng.
“Ông mau nghĩ cách cho tôi đi!”
Tuy rằng hiện tại hắn có rất nhiều nhạc phụ ở sau ủng hộ nhưng Đổng gia đã ăn sâu bén rễ trên thương trường từ lâu, làm sao hắn có thể thật sự chống lại Đổng gia được. Rất nhiều thương gia nể mặt Đổng gia, không dám dính líu tới hắn, căn cơ của hắn lại không vững, hơn nữa, từ khi có hệ thống, hắn luôn hành xử ngạo mạn, gây thù chuốc oán với rất nhiều người, giờ bị hai người kia chèn ép, hắn thật sự sắp không thở nổi rồi!
Đổng Xuyên chỉ là một người trần mắt thịt, hắn không hề nhận ra miếng ngọc bội đeo trên cổ đã sậm màu lại từ bao giờ, hơn nữa, miếng ngọc còn bị một màn sương mù màu đen vờn quanh, phía sau hắn cũng có một bóng người bằng sương mù cùng màu đang bám ký sinh trên lưng hắn, bóng hình đó dường như đang chầm chậm ăn mòn hắn…
Chính vì không nhìn thấy nên Đổng Xuyên chẳng hề phát hiện điều gì.
Trước mỗi lần mở lời, hệ thống sẽ luôn phát ra một tràng cười khặc khặc khặc đầy quái dị, nó đáp lại Đổng Xuyên với giọng chẳng chút tôn trọng: “Ngươi đúng là cái thứ phế vật, việc gì cũng không tự giải quyết được!” Cũng may là nó sắp đủ năng lượng để cắn nuốt và thay thế Đổng Xuyên rồi, chỉ cần thêm ba người phụ nữ nữa thôi…
Phế vật vốn không nên tồn tại trên đời, chỉ có người tài mới đủ tư[1] cách sống tiếp, nó cắn nuốt một tên rác rưởi chính là góp phần thanh lọc thế giới!
[1]能者居之(năng giả chi cư): người tài/người có năng lực mới có thể đảm nhận một nhiệm vụ/chứcvụ/vị trí nào đó.
Đã quen với việc bị hệ thống mắng, Đổng Xuyên không dám cãi lại. Hắn biết ai có thể chọc vào, ai không thể động tới. Hắn được như hiện tại là nhờ cả vào hệ thống, tuy rằng đôi khi hắn thật sự khó chịu với giọng điệu của hệ thống nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Chờ sau khi hắn lật đổ Đổng gia, khẳng định được vị trí của mình, hắn nhất định sẽ làm mọi cách để thoát khỏi cái hệ thống này, hủy diệt được nó thì càng tốt. Chỉ có vậy, người đời mới không biết hắn đi lên đỉnh cao nhân sinh bằng thủ đoạn tà môn ngoại đạo.
“Ông đã biết tôi là đồ bỏ rồi thì càng phải ra tay giúp tôi chứ, nếu không, sớm muộn gì, tôi cũng sẽ bị người khác dẫm đạp xuống tận bùn lầy!”
Hệ thống cực kỳ hài lòng với thái độ tự hạ thấp mình xuống của Đổng Xuyên, nó hừ một tiếng: “Giải quyết một phàm nhân mà thôi, quá đơn giản! Nếu trên thương trường, ngươi không làm gì hắn ta được thì sử dụng một vài âm mưu quỷ kế sau lưng là được.”
“Bên cạnh Đổng Ngư Hàm nhiều người như vậy, âm mưu gì có thể đụng tới được hắn?”
Quan trọng hơn là bên cạnh Đổng Ngư Hàm hiện tại còn có cả con đàn ông chết tiệt Lãnh Hoan kia nữa!
“Nói ngươi ngu, ngươi còn không thừa nhận. Chẳng phải đã có ta ở đây rồi à?”
* * *
Đường Hoan hắt xì liên tiếp vài cái. Cô dám khẳng định là có người đang nói xấu sau lưng cô! Không cần đoán nhiều, chắc chắn kẻ nói xấu cô chính là cái móng heo bự[2] Đổng Xuyên! Hắn ta mắng cô cũng là điều dễ hiểu. Trong khoảng thời gian này, hắn đã phải chịu tổn thất vô cùng thảm trọng, cô cũng góp một phần “công sức” cho những tổn thất của hắn.
[2]大猪蹄子(móng heo bự): được các cô gái dùng đẻ gọi những tên hay thay lòng đổi dạ, không giữ lời, lăng nhăng,…
Thời gian gần đây, chẳng biết Đổng Ngư Hàm trúng phải cơn gió gì mà không tập trung vào chính sự lại cứ thích nhằm vào Đổng Xuyên…
Anh quả không hổ là một tên bệnh kiều! Trong bụng toàn là “nước đen”, thiết lập hết cạm bẫy này đến cạm bẫy khác, chơi liên hoàn kế khiến Đổng Xuyên muốn tránh cũng không tránh nổi.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ là Đổng Xuyên đang nổi bật, chiếm ưu thế, nhưng thật ra hắn ta hoàn toàn chẳng hiểu gì về cách thức vận hành trên thương trường, không cẩn thận một cái là dẫm vào hố ngay.