CHƯƠNG 565 – Lão đại, cầu “bảo kê”(44)
Đường Hoan có chút tò mò. Ban đầu, thằng nhãi Đổng Ngư Hàm này và tên khốn Đổng Xuyên kia hoàn toàn không có gì giao thoa với nhau, vì sao Đổng Ngư Hàm lại gay gắt với Đổng Xuyên đến thế nhỉ?
Nghĩ ngược nghĩ xuôi, Đường Hoan cũng không nghĩ được nguyên nhân là do mình, cô kết luận: Có lẽ đây chính là kịch bản tương ái tương sát được định sẵn của Boss phản diện và khí vận chi tử!
Giác quan thứ sáu giúp Đường Hoan lờ mờ cảm nhận được rằng sau khi bị ép sát hết lần này tới lần khác, Đổng Xuyên sẽ phản kích! Chỉ là, cô không thể đoán được tên ngựa giống này sẽ làm gì. Chẳng lẽ hắn sẽ đi theo cốt truyện ban đầu, thông đồng với Đổng Trăn Trăn? Nhưng, có vẻ tạm thời, mọi việc sẽ không phát triển theo hướng này. Từ khi “được” Đường Hoan tiêm vào đầu quan niệm: đàn ông đều là móng heo bự, bộ não của Đổng Trăn Trăn đã hoạt động tốt hơn xưa đôi chút, giờ con bé không còn là một đứa trẻ trâu trung nhị, vì yêu mà cuồng si nữa rồi. Đến thời điểm hiện tại, Đổng Xuyên và Đổng Trăn Trăn chưa có gì giao thoa với nhau.
* * *
“Bé cá con này…”
Để ngăn ngừa việc Đổng Ngư Hàm mất cảnh giác, rơi vào bẫy của Đổng Xuyên, Đường Hoan quyết định nói bóng nói gió, nhắc nhở anh chút ý hơn.
Khóe miệng giật giật, Đổng Ngư Hàm: “… Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không được gọi tôi là bé cá con!”
Cái biệt danh này quá ẻo lả, gây tổn hại nghiêm trọng tới sự uy nghiêm của anh!
“Được thôi, bé cá con!” – Đường Hoan không quan tâm. Từ lần đầu tiên nghe được tên của Đổng Ngư Hàm, cô đã đặt cho anh cái biệt danh “bé cá con” này rồi. Ban đầu, do tên ma ốm nhà anh quá hung tàn nên cô chỉ dám gọi sau lưng, nhưng hiện tại, mọi thứ đã khác xưa, hiện tại cô đã có dũng khí gọi anh trực tiếp bằng biệt danh!
Nghẹn họng[1], Đổng Ngư Hàm: “…..” Anh tức đến mức không muốn mở miệng nói gì nữa.
Thấy thế, Đường Hoan nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Bé cá con, trong thời gian này, đi ra ngoài nhớ cẩn thận một chút.” Đừng để bị dính chiêu của tên Đổng Xuyên khốn nạn kia.
Đổng Ngư Hàm hỏi lại: “Vì sao?”
Dặn dò cậu ra đường cẩn thận thôi chứ sao đâu, thầm lẩm bẩm[2] trong bụng, Đường Hoan ngứa miệng đáp: “Nhân phẩm của cậu chẳng ra gì, tôi sợ câu đi đêm gặp quỷ ấy mà.”
Đứng bên cạnh Boss nhà mình, tổng thư ký:……
Mỗi ngày, Lãnh lão đại không chọc Boss giận đến mức dậm chân thì không yên! Hay lắm, nếu cứ tiếp tục như vậy, khả năng chịu đựng của trái tim của Boss sẽ càng ngày càng cao!
“Lãnh Hoan, ra ngoài!” – Lại một lần nữa, Đổng Ngư Hàm tức xì khói.
Khát vọng được sống của Đường Hoan luôn mãnh liệt, cô nhanh chóng trốn mất hút.
[1]气结 (khí kết): từ dùng để chỉ tâm trạng buồn bực, chán nản kèm biểu hiện nghẹn ứ ở họng, khó thở…
[2]吐槽(phun tào): phàn nàn, kêu ca, nói móc,… các điểm xấu của người hoặc sự vật, sự việc nào đó, thường thì hành động này không mang ác ý, vũ nhục, công kích nên nếu nói là phàn nàn, trào phúng thì không hẳn, mức độ của hành động này nhẹ hơn “oán giận” rất nhiều, thường mang tính chất chọc ghẹo, chế nhạo hoặc cảm thán, than vãn ai đó, sự vật, sự việc nào đó.
Đường Hoan cho rằng cô bóng gió dặn dò Đổng Ngư Hàm ít nhất có thể cảnh báo trước cho anh, nhưng, ai ngờ đâu, tốc độ ra tay của Đổng Xuyên lại nhanh đến vậy…
Làm ăn kinh doanh, buôn bán nào thiếu được các hoạt động xã giao. Cho dù là Đổng Ngư Hàm thì cũng chẳng thể tránh được việc phải tham gia vô số bữa tiệc rượu, vũ hội, tiệc giao lưu, chẳng qua là anh có danh hiệu “người thừa kế của Đổng gia” nên không cần phải luồn cúi, gập đầu, khom lưng đi kính rượu người khác mà thôi.
Các bữa tiệc xã giao quá nhiều, không phải buổi tiệc nào, Đường Hoan cũng có thể đi cùng anh, có một số hoàn cảnh, trường hợp cực kỳ bài xích người xuất thân xã hội đen như cô. Hơn nữa, lần nào Đường Hoan xuất hiện, cô cũng bị người ta nhìn như nhìn khỉ, Đổng Ngư Hàm không muốn cô phải chịu dè bỉu trước mặt nhiều người.
“Thiếu gia nhà mấy người đâu rồi?”
Đêm qua, Đường Hoan ngủ quá muộn, đến tận giữa trưa hôm nay mới dậy. Đi xuống lầu dưới, cô thuận miệng hỏi người hầu một câu.
“Thiếu gia tới bữa tiệc mừng thọ tám mươi của Khâu lão thái gia rồi.” – Người hầu đáp.
Không quá để tâm, Đường Hoan đi vào phòng bếp, rót một cốc sữa bò.
Cô vừa uống được một ngụm thì…
[Đổng Xuyên cúng tới đó.]