CHƯƠNG 562 – Lão đại, cầu “bảo kê”(41)
“Cô chẳng nói lời nào là vì tôi nói đúng quá rồi phải không? Lãnh Hoan, cô thay đổi rồi, cô hoàn toàn thay đổi rồi! Cô tự nhìn lại cô của trước đây xem, chính nghĩa ra sao, đơn giản, mộc mạc thế nào? Còn bây giờ, cô chẳng khác gì một người phụ nữ chỉ biết ghen ghét!” – Đổng Xuyên nói với thái độ vô cùng chán nản và đau đớn. – “Cô từ bỏ đi, đừng mơ tưởng nữa. Kể cả là cô có ngáng chân tôi, tôi cũng sẽ không cúi đầu trước cô đâu! Ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi chưa từng có cảm giác gì với cô! Trước kia không thích, hiện tại không thích, tương lai càng không thích!”
“Có điều… Nể tình hai ta quen biết nhau nhiều năm, tôi khuyên cô thu tay lại đi, đừng tiếp tục làm những việc bẩn thỉu nữa!”
Đường Hoan tức đến mức tăng xông. Cái tên ngựa giống chết tiệt này! Ai cần mi thích?
“Nể tình hai ta quen biết, tôi tạm thời không so đo với cô! Cô đừng tiếp tục thách thức giới hạn chịu đựng của tôi nữa!” – Đổng Xuyên càng nói càng tự tin, tung lời đe dọa vô cùng trôi chảy.
Đường Hoan còn có thể thế nào? Cô cũng rất tuyệt vọng!
Đại ca, cậu đừng tự biên tự diễn nữa, cho tôi đây một cơ hội mở miệng nói chuyện được không?
Đại lão Đường Hoan cắn chặt răng, cố gắng nhẫn nại, không để mình trực tiếp đứng phắt dậy, rút dao chém người.
Chờ Đổng Xuyên làm màu xong, Đường Hoan mới cười lạnh, chầm chậm nói: “Tôi cần cậu phải niệm tình nghĩa cũ, không so đo với tôi à?”
Đổng Xuyên cứng đờ người .
Con đàn ông chết tiệt này không biết chữ chết viết như nào ư? Cô có biết, hai năm nay, trên thương trường, người muốn ngáng chân hắn, trừ Đổng Xuyên ra thì tất cả đều đã phá sản, nhà tan cửa nát, chẳng một ai có kết cục tốt không?
“Tôi cứ thích nhằm vào cậu ấy! Cậu có thể làm gì tôi?” – Tới nha, cùng gây thương tổn cho nhau nào!
“Lãnh Hoan, cô đừng có hối hận!” – Đổng Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Đường Hoan nhún vai. Tuy rằng vận số của cô kém xa khí vận chi tử nhưng điều đó cũng chẳng cản nổi việc cô dùng lời nói chọc hắn tức điên.
“Khuyên tôi đừng hối hận? Tôi khuyên cậu không nên hối hận mới đúng! Này Đổng Xuyên, cậu nhớ lại xem, trước kia cậu đã sống thế nào, có khác gì một chó không? Cậu cho rằng phất lên nhờ bám váy đàn bà là có thể chối bỏ quá khứ ư?”
“Cậu dựa vào tôi mới có thể thi đỗ đại học, thuận lợi học hành. Lúc trước tôi có thể nâng cậu đi lên thì hiện tại cũng hoàn toàn có thể kéo cậu xuống dưới.”
Đường Hoan cực kỳ giỏi trong việc đoán biết xem lời mà người khác không thích nghe nhất là gì.
Thấy đôi mắt Đổng Xuyên bắt đầu phụt ra lửa giận, hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi dao đâm cô thành cái sàng, Đường Hoan thầm cười hì hì hì.
Cô thích nhất là khiến người ta tức chết nhưng không cần đền mạng!
Bám váy phụ nữ để phất lên, chưa từng có người nói vậy trước mặt Đổng Xuyên. Đổng Xuyên vẫn luôn tự tẩy não, tự thôi miên mình rằng tình cảm hắn dành cho những người phụ nữ của hắn đều là chân ái, cho nên, việc hắn làm không thể coi là dựa hơi phụ nữ được, là do duyên số đưa đẩy khiến hắn kết đôi với những người phụ nữ đó, đồng thời, họ cũng tình nguyện giúp hắn mà thôi. Giờ Đường Hoan lại trắng trợn chọc thủng sự thật ra trước mặt hắn, hắn hận cô vô cùng, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Việc đàn ông trên đời này ghét nhất đó chính là bị người khác nói mình bám váy phụ nữ. Tuy rằng thật sự dựa hơi phụ nữ nhưng kẻ đó cũng sẽ không cho phép người khác nói ra! Nếu bạn cứ cố chấp vạch trần sự thật, chắc chắn hắn ta sẽ ra tay với bạn!
Chỉ có trời mới biết, lúc này, trong lòng Đổng Xuyên, suy nghĩ giết chết Đường Hoan đang bùng lên mạnh mẽ thế nào.
Lần gặp mặt này, đương nhiên là không mấy vui vẻ gì.
Trước khi Đổng Xuyên rời đi, Đường Hoan còn gọi hắn lại, nói: “Đổng Xuyên này, tiền cà phê, chúng ta chia đều đi. Tuy rằng cậu đã quen với việc ăn cơm mềm rồi nhưng tôi lại là một người có con mắt tinh tường, sáng như đuốc, mặc dù trước đây đã bị mù tạm thời nhưng hiện tại thì không, cho nên tôi không hề muốn làm ‘bát cơm mềm’ của cậu.”