CHƯƠNG 561 – Lão đại, cầu “bảo kê”(40)
Hay cho một Đổng gia, Đổng Xuyên hắn còn chưa tìm bọn họ tính sổ mà bọn họ đã vội vàng đâm đầu vào họng súng rồi! Nếu đã vậy thì đừng trách hắn không nể tình máu mủ, xuống tay không khách khí!
Hơn một năm trở lại đây, Đổng Xuyên đã ngầm phân cao thấp với Đổng Ngư Hàm, hắn coi anh là kẻ địch lớn nhất của mình.
Chờ đến khi hắn có khả năng lật đổ được Đổng gia, chắc chắn hắn sẽ nghiền nát anh – người thừa kế của Đổng gia dưới chân mình.
Để rồi xem, kể cả hắn có là con ngoài giá thú thì cũng không thua kém gì người thừa kế được dạy dỗ tử tế đâu!
Hắn sẽ cho đám mắt chó nhìn người thấp[1] nhà họ Đổng biết vứt bỏ một đứa con trai tài giỏi như hắn là tổn thất lớn đến mức nào!
Hắn sẽ khiến tất cả mọi người phải hối hận!
Không thể không nói, tự tin mù quáng sẽ khiến con người ta nhìn nhận sai về bản thân, đánh giá quá cao khả năng của mình[2]…
Có lẽ Đổng Xuyên đã quên trước khi trói định với hệ thống ngọc bội, hắn là người thế nào. Hắn cho rằng hắn được như bây giờ vì bản thân hắn là một người bẩm sinh đã tài giỏi.
Tài giỏi bẩm sinh ư? Hắn vứt hệ thống ba ba của hắn đi đâu rồi?
Thôi đành vậy, khí vận chi tử mà, nói gì cũng đúng hết!
Đổng Xuyên hoàn toàn không biết thế lực thứ hai đối nghịch với mình là người nào. Thậm chí, hắn đã quên luôn còn có một người là Đường Hoan. Năm vừa qua, vờn xung quanh hắn toàn là mỹ nữ, làm sao mà hắn nhớ tới người người phụ nữ đô con như đàn ông kia được chứ!
Cô là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn, hắn nhớ tới cô làm gì?
Mỗi lần nghĩ đến cô là hắn chỉ muốn giết quách cô đi cho rồi. Cô có khác nào vết nhơ phá hủy cuộc đời hắn đâu.
Đường Hoan bất giác rùng mình, luôn có tên thiểu năng trí tuệ muốn hại chết cô!
[1]狗眼看人(cẩu nhãn khán nhân): mắt chó nhìn người thấp: chỉ những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, coi thường người khác
[2]Chỗ này dùng “膨胀”: ngôn ngữ mạng, chỉ hành động đánh giá quá cao bản thân, tự cho mình là quan trọng.
* * *
Phái người đi điều tra mất một khoảng thời gian, Đổng Xuyên mới phát hiện thế lực thứ hai đối đầu với mình… Ấy vậy mà lại là Đường Hoan!
Đường Hoan cười hì hì.
Vui vẻ không? Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?
Trong lòng Đổng Xuyên bùng lên cảm giác bị người lừa gạt. Hắn tức sùi bọt mép, sai cấp dưới mời Đường Hoan ra gặp mặt.
Vừa thấy mặt, hắn đã dùng giọng điệu chất vấn với Đường Hoan: “Lãnh Hoan, rốt cuộc thì cô có ý gì? Vì sao cô lại cho người nhằm vào tôi?”
Đường Hoan bất đắc dĩ nhún vai: “Chẳng có ý gì cả, tự nhiên thấy ngứa tay nên nhằm vào cậu thôi!”
Sợ là cưng còn chưa biết những người đánh cưng lúc trước cũng là người của chị đây cơ!
“Sao trên đời này lại có loại phụ nữ như cô nhỉ? Chẳng lẽ do tôi không chấp nhận tình cảm của cô nên cô đã vì yêu sinh hận?”
Đường Hoan:……
Đại ca, mi đang nói cái quái gì vậy?
Con mẹ nó, nếu mi cứ tiếp tục tự luyến như vậy là chết chắc đấy!
“Cô chẳng nói lời nào là vì tôi nói đúng quá rồi phải không? Lãnh Hoan, cô thay đổi rồi, cô hoàn toàn thay đổi rồi! Cô tự nhìn lại cô của trước đây xem, chính nghĩa ra sao, đơn giản, mộc mạc thế nào? Còn bây giờ, cô chẳng khác gì một người phụ nữ chỉ biết ghen ghét!” – Đổng Xuyên nói với thái độ vô cùng chán nản và đau đớn.
Hiện tại, khí tràng của hắn đã cao hơn hai năm trước rất nhiều. Mỗi một câu hắn nói ra đều mang tính chất thuyết giáo, giơ tay nhấc chân đều như in rõ mấy chữ:
#Ta đây rất thích làm màu, cô có sợ không?#
Đường Hoan:…
Tiên sư nó chứ! Kể cả ông đây có là đố phụ[3] thì cũng không uống dấm của mi! Mi quá coi trọng mi rồi đấy! Nếu mi còn tiếp tục cư xử như vậy, ông đây sẽ chơi chiêu lúc nóng lúc lạnh với mi, dần dần rời xa mi, sau đó dùng búa Thor đập chết mi!
[3] Đố phụ: người phụ nữ hay ghen tuông, đố kỵ.