CHƯƠNG 559 – Lão đại, cầu “bảo kê”(38)
#Tinh! Đám phụ nữ của Đổng Xuyên đã biết tới sự tồn tại của nhau, bắt đầu làm ầm ĩ lên!#
Nghe được tin tức này, Đường Hoan lập tức phấn chấn tinh thần. Nào có người đi bộ ở bờ sông mà không ướt giày! Càng nhiều phụ nữ thì càng lớn chuyện, để xem mi chết thế nào!
Chỉ là, Đường Hoan chưa cười trên nỗi đau của người khác được bao lâu thì…
#Tinh! Những người phụ nữ của Đổng Xuyên đã quyết định chung sống hòa thuận với nhau. Họ cảm thấy người đàn ông ưu tú như Đổng Xuyên chắc chắn sẽ có nhiều ong bướm vây xung quanh, cùng một lúc có nhiều người phụ nữ là chuyện bình thường.#
Nụ cười đã tắt trên khuôn mặt Đường Hoan.
Lật bàn!
Thời buổi này mà cũng có những người phụ nữ “rộng lượng” như thế á?
Đám phụ nữ của Đổng Xuyên, người nào người nấy đều là bạch phú mỹ, có ai không trưởng thành trong sự cưng chiều, bao bọc của gia đình đâu, sao lại treo cổ trên cùng một thân cây như vậy được nhỉ?
Đường Hoan không phục!
Một người phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng đã đủ kỳ lạ, đằng này còn nguyên cả đám phụ nữ nhẫn nhục cùng nhau?Chắc chắn là do hào quang của khí vận chi tử quấy phá rồi!
Đường Hoan tuyệt vọng.
***
“Cứ cách một thời gian, Lãnh lão đại lại phái người đi hỏi thăm tin tức về Đổng Xuyên.”
Trong thư phòng.
Sắc mặt Đổng Ngư Hàm cực kỳ âm trầm, khó đoán. Hơi thở toát ra từ người anh hiện tại không thể gọi là vui vẻ được.
Lúc trước, ngày nào Đường Hoan cũng sẽ phái người đi hỏi thăm Đổng Xuyên, giờ thì cứ cách một thời gian, cô lại nghe ngóng tin tức về hắn một lần. A! Thật thâm tình!
“Ghi tên tất cả những xí nghiệp liên quan tới Đổng Xuyên vào danh sách đen.”
Nghe vậy. tổng thư ký cảm thấy kinh hãi. Cho tất cả các xí nghiệp liên quan tới Đổng Xuyên vào danh sách không đáng để hợp tác thì phạm vi sẽ khá rộng.
“Thiếu gia, vì sao lại làm vậy ạ?”
Chẳng lẽ là vì người… kia?
Tổng thư ký cảm thấy có chút ngượng miệng khi phải gọi Đường Hoan là phụ nữ.
“Nhân phẩm của Đổng Xuyên có vấn đề nên phàm là những xí nghiệp liên quan đến hắn đều không đáng hợp tác.” – Mặt không đổi sắc, Đổng Ngư Hàm đáp.
Mặc dù anh đã nói vậy nhưng tổng thư ký vẫn cảm thấy có chút gì đó lấn cấn. Lý do anh nói là lý do thật ư?
Những việc Đổng Ngư Hàm ngầm phái người đi làm, Đường Hoan hoàn toàn không biết. Cô còn chưa ý thức được gì thì Đổng Ngư Hàm và Đổng Xuyên đã thầm ra tay với nhau rồi.
Theo kịch bản, làm gì có chuyện boss phản diện và khí vận chi tử chung sống hòa thuận với nhau, trước sau gì thì hai người cũng sẽ đứng ở hai chiến tuyến đối lập, sau đó, bắt đầu quá trình yêu hận tình thù[1]…
Phì phì… chỉ có hận thù, không có tình yêu.
Năm đầu tiên, cuộc sống của Đổng Xuyên vô cùng xuôi chèo mát mái, thế nhưng, sang năm thứ hai, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người đứng trong tối ra tay đối đầu với hắn về mọi lĩnh vực.
Những người phụ nữ của Đổng Xuyên cực kỳ yêu thương hắn, đồng thời, những vị nhạc phụ của hắn cũng vô cùng tán thưởng hắn. Thậm chí, họ còn coi trọng hắn đến mức không định để cho con ruột nối nghiệp mà tính truyền lại hết cho người con rể là hắn, điển hình là tập đoàn nhà họ Ôn.
Sau hai năm phát triển, thanh danh của Đổng Xuyên bắt đầu vang dội, trở thành một nhân vật trẻ tuổi tài tuấn, nóng bỏng tay ở đế đô. Trong mắt nhiều người, hắn thậm chí còn hơn xa phú nhị đại[2] xuất thân từ một gia đình danh giá.
Ngày tháng cứ thế trôi chảy qua đi khiến Đổng Xuyên sắp quên luôn cuộc sống trước kia của mình thế nào… Hắn lớn lên bên một người mẹ đơn thân, sinh hoạt túng quẫn đến mức muốn mua gì cũng không mua nổi, hắn chỉ có thể nhìn những đứa trẻ khác hạnh phúc và thường xuyên phải chịu những trận đòn từ người mẹ sau khi say rượu, trở nên nóng tính. Mẹ hắn cho rằng mang thai là có thể bức hôn, thuận lợi gả vào hào môn, chỉ là, hiện thực nào dễ dàng và tốt đẹp như tưởng tượng. Cũng vì vậy nên mọi oán hờn, bà đểu đổ hết lên đầu hắn…
[1]相爱相杀(tương ái tương sát): yêu thương nhau nhưng làm nhau đau khổ, tình cảm hai bên rối rắm, phức tạp,
[2]phú nhị đại: đời thứ hai nhà tài phiệt.