CHƯƠNG 558 – Lão đại, cầu “bảo kê”(37)
Đường Hoan: “……”
Cái *beep*![1]
Ai nói cô đau khổ vì tình đấy?
Rõ ràng là cô bị chọc tức!
So người với người thì tức chết, so đồ vật với đồ vật thì chỉ muốn ném vật luôn đi[2], sao số cô lại đen thế nhỉ?
[1]chỗ này dùng “马戈壁” một cụm từ chửi bậy của người Trung.
[2]人比人得死,货比货得扔: hiểu một cách đơn giản thì nếu cứ so sánh mình với người hơn mình thì sẽ tức chết, cứ so sánh đồ này với đồ kia một cách phiến diện thì chỉ có nước bỏ hết đồ đi. Cái gì cũng có mặt tốt, mặt xấu, người nào cũng có cái hay cái dở, không nên so đo nhiều. (Dù sao thì không so sánh thì không có đau thương ha? ha ha ha… Diệp mỗ đùa chút…)
Sau khi nghe báo cáo xong, Đổng Ngư Hàm vẫn bày ra bộ mặt không cảm xúc, chỉ là, đôi mắt anh càng lúc càng trở nên thâm thúy, quỷ quyệt…
Trong phòng.
Đường Hoan ôm chăn, lăn qua lăn lại trên giường, cô cực kỳ bực bội.
“Rác rưởi, cậu có chắc chắn là sẽ tiêu diệt được cái hệ thống của Đổng Xuyên không?”
Chỉ mới mười mấy, hai mươi ngày thôi mà Đổng Xuyên đã thu được một “phi tử” rồi, tốc độ mở hậu cung của ngựa giống quả nhiên không thể khinh thường.
[ Đương nhiên là có rồi! Cô đang hoài nghi năng lực của ta đấy à?] – Rõ ràng qua giọng nói cũng biết hệ thống cực kỳ non nớt nhưng nó lại coi trọng mặt mũi vô cùng.
“Vậy thì bao giờ cậu mới ra tay đối phó nó? Dọn dẹp nó sớm thì sau này sẽ chẳng xảy ra những chuyện vớ vẩn nữa!”
Thống rác rưởi im lặng mất một lúc mới đáp:
[ Tạm thời chưa thể đối phó nó được.]
“Tạm thời chưa thể đối phó? Cứ để vậy đến khi nó mạnh hơn rồi thì sao có dễ dàng tiêu diệt nữa?”
[ Nhưng, đúng là phải đợi đến khi nó mạnh hơn mới có thể ra tay.]
Loại hệ thống tà ma ngoại đạo này cực kỳ cảnh giác. Nó cắm rễ vào sâu trong não người. Muốn tiêu diệt nó thì phải dụ nó ra ngoài. Mục đích của nó là trợ giúp Đổng Xuyên không ngừng hấp thu khí vận, trở thành một khí vận chi tử chân chính, sau đó cắn nuốt Đổng Xuyên, thay thế hắn và sống tiếp. Cho nên, phải để nó lớn mạnh đến một mức độ nhất định thì nó mới buông lỏng cảnh giác, chỉ khi nó buông lỏng, đắc ý, nó mới nhảy ra khống chế cơ thể ký chủ, lúc đó mới có thể tiêu diệt được nó, chứ những lúc bình thường, để tìm ra nó là một việc rất khó.
Đường Hoan tuyệt vọng.
Má nó chứ, đây không phải kịch bản[2] thì cái gì gọi là kịch bản nữa? Cho dù là cô có lăn lộn kiểu gì thì khí vận chi tử nhà người ta vẫn sẽ đi lên đỉnh cao cuộc đời như kịch bản đã định sẵn mà thôi!
Tiên sư nhà nó chứ, quả nhiên không so sánh vận số của người này với vận số của người kia thì sẽ không tức chết!
[2]kịch bản: từ này là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những việc đã được sắp xếp, tính toán trước.
Biết mình chỉ có thể trơ mắt nhìn Đổng Xuyên đi lên đỉnh cao nhân sinh, mở một loạt hậu cung, Đường Hoan héo.
Mẹ nhà nó! Rốt cuộc thì cái thứ gọi là Thiên Đạo kia có mù hay không? Vì sao đủ các loại người cặn bã đều có thể trở thành khí vận chi tử hoặc khí vận chi nữ? Hay là cái thứ Thiên Đạo đứng sau khống chế tất cả ấy chính là cái thứ bitch có thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan méo mó?
[ Ký chủ rác rưởi, đừng mắng thầm Thiên Đạo, cẩn thận Thiên Đạo ngáng chân cô đó!]
Đường Hoan:……
[ Nói một cách dễ hiểu hơn là mắng Thiên Đạo sẽ bị trời phạt.]
Đường Hoan:……
Mẹ nó, người có mệnh làm đá kê chân như cô còn sợ trời phạt ư? Có bản lĩnh thì cho sét đánh chết ông đây luôn đi này!
Đường Hoan buông xuôi tất cả.
Chỉ là, khi ngoài cửa sổ thật sự vang lên tiếng sấm, cô lại nhanh chóng ôm đầu đầy sợ hãi.
Ôi mẹ ơi! Vừa nãy con chỉ buột miệng nói năng không suy nghĩ thôi, đừng so đo mà!
***
Mấy ngày này, Đường Hoan vẫn luôn chán nản, uể oải không thôi. Nếu Đổng Ngư Hàm đoán không sai thì lý do cô không vui là vì Đổng Xuyên.
A, vì một tên không có bản lĩnh mà ỉu xìu mãi như vật, thật vô dụng!
Cũng không biết tên Đổng Xuyên này là con hoang của người nào nhà họ Đổng nữa. Những chuyện liên quan tới Đổng Xuyên kể từ khi hắn chào đời, Đổng Ngư Hàm đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Tra ra thân thế của hắn là một chuyện quá dễ dàng với anh, chẳng qua là anh không có hứng thú điều tra xem hắn là con rơi của người nào mà thôi, anh chỉ cần biết hắn cũng là người mang dòng máu nhà họ Đổng là được rồi.
Đổng Xuyên cũng chỉ là cái thứ con riêng không thể lên nổi mặt bàn[3]! Lưu lạc bên ngoài, hắn đã trưởng thành, phát triển lệch lạc từ lâu: ham hư vinh, yên tâm thoải mái để Lãnh Hoan chăm lo cho mình, sau khi đỗ đại học lại không cho cô tới trường thăm mình nhưng vẫn xoè tay ra lấy tiền của cô,…
[3]上不得台面(không lên nổi mặt bàn) ý chỉ một người/vật/ sự việc nào đó đáng xấu hổ, vô dụng, không đáng mang ra để nói, để khoe với mọi người
Đổng Ngư Hàm cười lạnh.
Từ nhỏ đã bắt đầu tập bao dưỡng tiểu bạch kiểm[4], người phụ nữ kia đúng là có “tầm nhìn xa trông rộng”, quả nhiên là tam tuế khán lão[5].
Đường Hoan nằm không cũng trúng đạn:……
Tôi không phải người như vậy! Tôi không hề làm như thế! Cậu nói năng hàm hồ! Rõ ràng là do nguyên chủ bị ma ám quỷ dắt, liên quan gì tới tôi! Cái “nồi”[6] này, ông đây không cõng!
[6]nồi: tiếng xấu, việc xấu.
[4]tiểu bạch kiểm: chỉ những người con trai có vẻ ngoài ưa nhìn, trắng trẻo, như sinh,… thường mang nghĩa châm biếm, chế nhạo.
[5]三岁看老(tam tuế khán lão): nhìn một đứa trẻ từ lúc lên ba(còn nhỏ) đã biết sau này nó sẽ trở thành một người thế nào → một đứa trẻ khi còn nhỏ đã hình thành một thói quen nào đó thì khi lớn sẽ rất khó thay đổi → chỗ này Đổng Ngư Hàm muốn nói Đường Hoan đã tập bao dưỡng trai từ nhỏ nên khi trưởng thành, cô quen tay hay việc hơn, còn bé đã bao nuôi trai thì bây giờ cô thích bao nuôi trai cũng là lẽ đương nhiên.
“Cô cũng giỏi thật ấy! Vì một tên con trai mà sống dở chết dở như vậy!”
Nghe Đổng Ngư Hàm nói, Đương Hoan đần mặt mất một lúc mới phản ứng lại: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Cô sống dở chết dở bao giờ? Rõ ràng là cô vẫn luôn tung tăng nhảy nhót mà! Chẳng qua là vì mấy ngày nay mải trằn trọc suy nghĩ về cái số bia đỡ đạn của mình nên cô mới khó ngủ, tiều tụy chút thôi!
“Chẳng lẽ không phải vì Đổng Xuyên, tình cũ của cô có bạn gái mới nên cô mới uể oải không vui à?” – Đổng Ngư Hàm trào phúng.
Đổng thiếu gia không hề để ý rằng giọng điệu khi nói về vấn đề này của mình mang một mùi chua[7] nhàn nhạt, mà kể cả là có phát hiện ra thì anh cũng sẽ chối ngay. Làm sao mà một người đàn như anh có thể chấp nhận việc mình đổ dấm chua với một kim cương babi cơ chứ! Quá nhục nhã!
[7] “chua” đông âm với “ghen”
Đường Hoan: “……”
Mẹ nó, hỏi vậy thì cô biết trả lời thế nào?
Quả thật là vì Đổng Xuyên có bạn gái mới, leo lên cành cao nên cô mới trằn trọc mất ngủ, nhưng, cô không hề ghen tị, đau lòng như người ta tưởng!
Đường Hoan buông xuôi, lựa chọn im lặng. Vấn đề này quá phức tạp, cô không biết phải giải thích thế nào.
Thấy vậy, Đổng Ngư Hàm cho rằng cô cam chịu với những gì anh nói nên đã cười lạnh, tiếp tục châm chọc: “A, giỏi thật…”
Diễn giải lời của anh một cách huỵch toẹt ra thì là: Trông cô kìa, giỏi nhở? Quả nhiên là đồ vô dụng!
Haizz… Đại lão Đường Hoan cảm thấy mình hệt một bông hoa bá vương độc nhất vô nhị, không ai có thể hiểu được những bi thương trong lòng cô.
***
Đường Hoan không tiếp tục ở sau quấy phá, thỉnh thoảng cho người đập Đổng Xuyên một trận nữa nên tốc độ hắn ta mở hậu cung nhanh vô cùng, có thể nói là nhanh như cướp[8]!
Hắn vốn có một túi da khá ổn, lại được hệ thống tà đạo mở cho đủ các thể loại bàn tay vàng nên việc làm điên đảo một người phụ nữ là chuyện quá đơn giản.
Vì sao hệ thống của người ta lại có nhiều bàn tay vàng thế nhỉ?
Mỗi lần nghe được tin tức liên quan tới Đổng Xuyên, Đường Hoan lại cảm thấy nghẹn lời.
#Tinh! Tế bào vận động của khí vận chi tử đã được kích hoạt, thông thạo mười môn thể thao phối hợp! Vì thế, hắn đã có thêm được một cô bạn gái là vận động viên cực kỳ yêu thích thể thao!#
#Tinh! Khí vận chi tử đạt được khả năng am hiểu rượu, nhờ vào những kiến giải độc đáo về rượu mà chinh phục được chị gái lạnh lùng khóa trên – Lâm Hân.# Nhà Lâm Hân mở một trang trại sản xuất rượu. Đổng Xuyên ngẫu nhiên gặp được “cha vợ” và trở thành bạn vong niên[9] của ổng, cho nên, sau khi gặp lại Lâm Hân, hắn đã khiến Lâm Hâm phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Đường Hoan:…… Con mọe nó chứ!
Cô hoài nghi sâu sắc rằng Đổng Xuyên có gian tình với cha Lâm Hân, nếu không, sao ông ta có thể đẩy con gái mình vào hố lửa như vậy?
#Tinh! Người phụ nữ thứ tư của khí vận chi tử đã xuất hiên!#
#Tinh! Người phụ nữ thứ năm của khí vận chi tử đã online!#
#Tinh!…#
Đường Hoan đã hoàn toàn chết lặng.
#Tinh! Đám phụ nữ của Đổng Xuyên đã biết tới sự tồn tại của nhau, bắt đầu làm ầm ĩ lên!#
[8]攻城略地: công thành chiếm đất, đoạt lãnh địa của người khác → có mang ý “chiếm đoạt” nên Diệp mỗ đã chọn dịch là “cướp” cho dễ hiểu và phù hợp với đặc tính cướp đoạt vận khí của Đổng Xuyên.
[9]bạn vong niên: những người bạn chênh lệch khá lớn về tuổi tác nhưng lại có tiếng nói chung, đồng cảm với nhau như bạn cùng trang lứa.