CHƯƠNG 557 – Lão đại, cầu “bảo kê”(36)
“Ngày xửa ngày xưa, có một chiếc bánh bao rất thích du lịch lữ hành, ngày nọ, bánh bao lấy hết can đảm bước ra khỏi nhà và bắt đầu hành trình lữ hành của mình, nhưng đi được nửa đường, bánh bao lại đột ngột mất tích, hỏi tại sao lại vậy?”
Đường Hoan dám đảm bảo, với bản lĩnh kể chuyện cười của mình, cô dám đứng thứ nhất thì không ai thèm đứng thứ hai.
Đổng Ngư Hàm không cảm xúc.
Chày gỗ Đường Hoan chẳng thèm đợi anh phản ứng gì đã khặc khặc khặc cười phá lên:
“Bởi vì cái bánh bao đó đi được nửa đường thì đói bụng nên đã tự ăn luôn chính mình rồi, ha ha ha ha ha….”
Đổng Ngư Hàm: “……”
Chuyện cười kiểu này quả thật nhạt nhẽo đến mức anh muốn đánh người!
***
Khi Đổng Ngư Hàm tĩnh dưỡng, Đường Hoan đã bỏ bê Đổng Xuyên – tên ngựa giống khiến người ta mắc ói kia một thời gian. Ai ngờ, chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi, Đổng Xuyên đã thông đồng được với một cô em khóa dưới tên là Ôn Nhu.
Con người của cô em khóa dưới này hệt như cái tên của cổ, dịu dàng hiền lành, tốt bụng, lại săn sóc, không khác gì một nụ hoa mới chớm nở được trồng trong nhà kính.
Đương nhiên, người phụ nữ của khí vận chi tử thì sao có thể có gia thế đơn giản được. Em gái khóa dưới tên Ôn Nhu này chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn nhà họ Ôn, cổ chính là viên ngọc quý luôn được cha và anh trai yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay.
Ban đầu, Đường Hoan không hề biết những chuyện này, cũng may là có Thân Tố, cô mới hay tin.
Thiếu gia của tập đoàn nhà họ Ôn từng “có một chân” với Thân Tố, chàng ta luôn lưu luyến nhớ mãi về cô nàng, đáng tiếc, yêu nữ Thân Tố chỉ coi chàng ta là bạn giường mà thôi.
Chỉ là, điều này không hề ảnh hưởng tới việc Ôn thiếu gia mời Thân Tố và Đường Hoan tới dự lễ khai trương khu trung tâm thương mại mới của Ôn thị.
Aizz, buồn thay cho một đàn ông trao đi trái tim nhưng lại gặp phải người phụ nữ chỉ trao thận[1]!
[1]ý chỉ người đàn ông yêu thật lòng nhưng lại gặp người phụ nữ chỉ vì tình dục. Đấy, mọi người thấy không, phận con trai mười hai bến nước. Haiz…
Tại lễ khai trương, Đường Hoan đã gặp được Đổng Xuyên đứng bên cạnh Ôn Nhu.
Chao ôi, chim non[2] sau khi bay lên cành cao trông ra gì hẳn, mặc đồ suit cơ, đeo giày da cơ, được mỹ nữ khoác tay cơ! Trông khí phách, tinh thần gớm nhỉ? Nhìn qua cũng giống một người trẻ tuổi có triển vọng lắm!
[2] chỗ này tác giả dùng “年轻人” (thanh niên/người trẻ tuổi/…)
Thấy Đường Hoan, cơ thể Đổng Xuyên bất giác căng cứng lại, sắc mặt thay đổi. Theo bản năng, hắn tránh né ánh mắt của Đường Hoan, không dám nhìn thẳng vào cô.
Sao người phụ nữ này lại ở đây? Cô đến đây làm gì? Cô sẽ không tỏ ra quen hắn trước mặt mọi người đâu nhỉ? Đổng Xuyên thầm nghĩ miên man.
Từ sâu trong thâm tâm, hắn cực kỳ khinh bỉ những người phụ nữ lăn lộn trong xã hội, không chịu học hành đàng hoàng. Hắn cho rằng những người phụ nữ ấy cuối cùng cũng chỉ có thể “lăn lê bò lết” dưới thân đàn ông, hoặc là “tiến hóa” thành dáng vẻ đầy kinh tởm, đàn ông còn hơn cả đàn ông đích thực như Lãnh Hoan, không thì cũng biến thành kiểu người chẳng biết xấu hổ giống như Thân Tố.
Thân Tố: ….. Meo meo meo?
Đổng Xuyên cực kỳ sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn yêu đương với một bạch phú mỹ[3] nên luôn có cảm giác như đang đi trên mây, mờ mịt không chân thật, lúc nào cũng lo lắng bản thân sẽ bị đánh về nguyên hình. Sau khi nhìn thấy Đường Hoan, cảm giác lo sợ trong hắn đã đạt tới đỉnh điểm.
“A, quả nhiên là phế vật!” – Quái vật không rõ tên trốn trong ngọc bội lên tiếng cười nhạo Đổng Xuyên.
Những thứ có bản lĩnh thần thông như nó thường rất cao ngạo. Nó đã coi thân xác của Đổng Xuyên là đồ của nó từ lâu, giờ Đổng Xuyên lại bày ra dáng vẻ sợ hãi rụt rè kiều này, thật sự là làm nó mất hết mặt mũi!
[3]bạch phú mỹ: từ chỉ những cô gái trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp
Thừa dịp xung quanh náo nhiệt, mọi người không để ý, Đổng Xuyên đã kéo Đường Hoan ra một góc vắng và chất vấn: “Trong khoảng thời gian này, vì sao tôi gọi điện thoại cho cô, cô lại không nghe máy?”
Đường Hoan: “……” Người anh em, cậu dùng giọng điệu bạn trai chất vấn bạn gái như vậy không tốt lắm đâu, hai ta thân quen à?
“Sao hôm nay cô lại tới đây?” – Đỏ mặt tía tai, Đổng Xuyên tiếp tục chất vấn. Vì sợ người khác nhìn thấy mình đứng với Đường Hoan nên hắn đã hỏi với tốc độ vô cùng nhanh.
“Cậu gọi thì tôi nhất định phải bắt máy sao? Hửm?”
Đường Hoan cảm thấy thật nực cười. Dù gì thì nguyên chủ cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong “xã hội”, sao lại bị một tên con trai có nhan sắc tàm tạm nhưng nhân phẩm chẳng ra gì này ăn sạch sành sanh vậy nhỉ?
“Đổng Xuyên, tốt nhất là cậu nên chỉnh lại cái thái độ của cậu cho cẩn thận đi.” – Đường Hoan lạnh lùng nói, khuôn mặt cô lập trực trở nên sắc bén, uy nghiêm – “Ngày trước, tôi đối xử tử tế với cậu vì tôi coi cậu là đồ chơi của tôi, con mẹ nó, giờ cậu bớt hất hàm, vênh váo lên trước mặt tôi đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”
Đổng Xuyên bị Đường Hoan dọa sợ.
“Cô……” – Con đàn ông chết tiệt này trở nên cục cằn từ bao giờ vậy?
Đổng Xuyên không hề biết, Lãnh Hoan chưa bao giờ là một người tốt tính, nếu không, cô ấy đã chẳng thể lăn lộn nổi trong “xã hội”, chẳng qua là cô ấy đã dành tất cả sự kiên nhẫn của mình cho hắn mà thôi.
Đáng tiếc, hiện tại, người đối mặt với Đổng Xuyên là Đường Hoan!
Cười đầy âm trầm, Đường Hoan nhìn Đổng Xuyên: “Tôi nhớ trước kia tôi đã đưa cho cậu một miếng ngọc bội, giờ miếng ngọc ấy đâu?”
Thật ra Đường Hoan không hề hy vọng gì vào việc sẽ lấy lại được miếng ngọc bội kia, huống chi, cô cảm thấy sở hữu cái hệ thống tà ma ngoại đạo trốn trong ngọc bội là việc lợi bất cập hại. Cô nói vậy để dọa Đổng Xuyên mà thôi.
Nghe thấy hai chữ “ngọc bội”, Đổng Xuyên lập tực hoảng loạn, chột dạ.
“Miếng ngọc nào? Trước kia, cô đã đưa quá nhiều đồ cho tôi, giờ tôi chẳng nhớ gì hết!” – Như chim sợ cành cong, Đổng Xuyên nhanh chóng đáp lời.
Vì sao cô lại đột nhiên nhắc tới ngọc bội? Chẳng lẽ cô biết trong ngọc bội có hệ thống ư? Cũng không đúng, nếu cô biết thì sao có thể đưa một thứ tốt như vậy cho hắn cơ chứ!
Mẹ nhà mi! Thì ra là mi cũng biết trước kia ông đây đã cho mi không ít đồ! Đường Hoan chưa từng gặp người nào vô sỉ như Đổng Xuyên. Đứng cùng một chỗ với loại người này quá lâu sẽ làm bẩn linh hồn thuần khiết của cô! Nghĩ vậy, cô quay đầu rời đi.
Đổng Xuyên vươn tay, vừa định giữ cô lại thì đã bị cô quay đầu, uy hiếp: “Xem ra cậu rất muốn để cho bạn gái nhỏ của cậu biết tôi và cậu quen nhau, hơn nữa còn rất thân với nhau nhỉ?”
Đổng Xuyên lập tức thu tay về, lặng im thin thít[4].
[4]安静如鸡(yên tĩnh như gà): đang ồn ào bỗng nhiên im lặng.
***
Trở về từ buổi khai trương, Đường Hoan không đứng kể chuyện cười cho Đổng Ngư Hàm uống thuốc nữa mà nhốt mình ở trong phòng.
Chân lý xưa giờ của Đổng Ngư Hàm đó là: Cư xử khác thường nhất định là có vấn đề![5]
“Đi tra xem hôm nay cô ấy đã làm những gì.”
“Vâng, thiếu gia”
[5]反常必妖 : một việc xảy ra khác thường, một người cư xử khác với mọi ngày, một thứ gì đó kỳ lạ,… thì chắc chắn là có vấn đề.
Người được Đổng Ngư Hàm phái đi điều tra mang tin tức trở về rất nhanh.
Người đó không chỉ đem về những tin tức liên quan tới hành động của Đường Hoan trong ngày mà còn báo cáo luôn cả việc trước kia của Lãnh Hoan và Đổng Xuyên.
“Hôm nay là ngày khai trương trung tâm thương mại mới của Ôn thị, Lãnh lão đại đã tới tham dự. Tôi đoán, sau khi trở về, tâm trạng của cô ấy không tốt là vì một người con trai tên là Đổng Xuyên.”
“Trước kia, tên Đổng Xuyên này có quan hệ khá gần gũi với Lãnh lão đại, hắn là thanh mai trúc mã với Lãnh lão đại, nhưng, trong khoảng thời gian ngắn trở lại đây, hắn đã trở thành bạn trai của thiên kim nhà họ Ôn.”
“Nghe nói Ôn tổng cực kỳ vừa ý hắn ta, ông đã coi hắn là con rể tương lai. Một người không có gia thế nhưng lại nhận được sự khẳng định trong thời gian ngắn chắc chắn là có gì đó bất phàm.”
Qua vài câu ngắn ngủi, Đường Hoan đã bị đắp nặn thành một người đau khổ vì tình.