CHƯƠNG 556 – Lão đại, cầu “bảo kê”(35)
“Trong phim điện ảnh, nhân vật chính thường sẽ trốn ở một góc hẻo lánh nhất và tránh được một mạng, mấy ông nói xem, dưới này liệu có người không?”
Đường Hoan: ……
Là sát thủ mà không tập trung rèn luyện, nâng cao trình độ nghiệp vụ lại đi xem phim điện ảnh là sao?
“Muốn biết bên dưới có người không thì ông cúi đầu xuống nhìn là biết!”
Một tay Đường Hoan bấu chặt đùi, biểu cảm trên khuôn mặt vặn vẹo vô cùng.
Nhìn cái ông nội bây!
Bọn bây có biết trên lưng bọn bây gánh bao nhiêu mạng người rồi không? Bọn bây không vội vàng trốn chạy thì thôi, còn ở đây thoải mái nhàn nhã thảo luận chuyện trên trời dưới biển?
May thay, đám sát thủ không thật sự cúi đầu kiểm tra khoảng trống dưới cầu thang, chúng mà kiểm tra thì… Đường Hoan đã toi đời rồi.
Quả nhiên, người có súng thì đều là lão đại, đám sát thủ trực tiếp bắn hỏng khóa cửa thoát hiểm, nghênh ngang rời di.
Từ đầu tới cuối, Đường Hoan thể hiện một cách sinh động cái gì gọi là “yên tĩnh như gà”. Sau khi xác định đám sát thủ đã thật sự rời khỏi, khuôn mặt vặn vẹo của cô mới dần dần thả lỏng. Cô thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cô nghe được tiếng Đổng Ngư Hàm nghiến răng nghiến lợi: “Cô có thể ngừng véo đùi tôi không?”
Giọng anh thều thào, âm thanh yếu ớt như thể khó khăn lắm mới chui qua được kẽ răng, nhỏ đến mức gần như là không nghe được, thế nhưng Đường Hoan vẫn có thể nhận ra chút phẫn nộ trong giọng nói ấy.
Cô bóp đùi anh?
Theo phản xạ, Đường Hoan nhéo nhéo tay thêm vài cái, cảm giác đúng là không giống đùi cô thật.
Ây da! Bảo sao anh lại tức giận đến vậy!
Đường Hoan vội vàng buông tay, sau đó, cô phải cố hết sức lực bình sinh mới có thể đưa được mình và Đổng Ngư Hàm ra khỏi khe hẹp dưới cầu thang.
Trên người cả hai dính đầy bụi đất, Đường Hoan thì chẳng cảm thấy có vấn đề gì, còn Đổng Ngư Hàm, đời này, anh chưa từng rơi vào tình cảnh chật vật như hiện tại.
Bệnh trạng của Đổng Ngư Hàm không hề có dấu hiệu thuyên giảm, Đường Hoan nhanh chóng móc ra điện thoại trên người anh, gọi cho quản gia, để ông sắp xếp nhân viên y tế tới đón anh.
“Cậu xem, cậu đường đường là một người đàn ông mà sao cơ thể lại kiều quý đến mức này? Có điều, nghĩ kỹ thì cậu cũng đáng thương thật ấy, ăn có mỗi cái bánh tart trứng thôi mà rơi mất nửa cái mạng luôn rồi.”
“……”
Đường Hoan lải nhải nói chuyện với Đổng Ngư Hàm.
Nốt ban đỏ đã phủ kín khắp mặt anh, hơn nữa, chúng còn có dấu hiệu sưng lên một cách nhanh chóng. Anh nghiêng mặt sang một bên, không hề để ý tới Đường Hoan.
Người phụ nữ này thật phiền phức, sao cô lại có thể nói nhiều đến vậy?
Không phải vì con ma ốm nhà anh thì Đường Hoan nói nhiều làm gì? Cô không ngừng nói chuyện với anh là vì sợ anh ngất đi, sau đó cứ thế “hôn mê” không thể tỉnh lại nữa.
“Mọi người đều nói ơn cứu mạng thì chỉ có thể lấy thân báo đáp. Hôm nay cũng coi như là tôi đã cứu mạng cậu, cậu tính báo đáp tôi thế nào đây?’
Hai mí mắt nặng trĩu, Đổng Ngư Hàm đã rơi vào trạng thái mơ màng sắp ngất đi, cơ thể yếu ớt khiến anh khó chịu vô cùng, nhưng, khi nghe thấy cô nói một câu kinh dị như vậy, anh không thể không đánh lên tình thần, thều thào đáp lời cô: “Cô đừng mơ tưởng nữa…”
Cô mặc váy trông cay cả mắt, thậm chí cô còn đàn ông hơn cả anh, muốn anh lấy thân báo đáp cô? Anh có chết cũng không lấy thân báo đáp! Khẩu vị của anh không nặng như vậy!
“Sao cậu lại chẳng có lòng biết ơn thế nhỉ? Ở trong xã hội, Lãnh Hoan tôi đây cũng coi như là muốn tiếng có tiếng, muốn người có người. Tuy rằng tôi không giàu sang quyền quý như Đổng gia các cậu nhưng cũng coi như là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Tôi có chỗ nào không xứng với cậu?”
Đổng Ngư Hàm: “……”
Trên đời này sao lại có người chẳng biết xấu hổ như vậy nhỉ?
Có ai tự khen mình như cô không?
“Tôi ốm yếu bệnh tật… Cô nhìn lại cô đi… tôi sợ bị cô đè chết……”
Phản ứng đầu tiên của Đường Hoan là: Con mẹ nó! Tôi đặt mông ngồi xuống một cái cho cậu đi đời luôn giờ!
Phản ứng thứ hai của Đường Hoan:….
“Đè? Đè mà cậu nói… là đè kiểu gì?”
Bổn tiên nữ mới chỉ nghĩ tới bước lấy thân báo đáp mà cậu đã nghĩ tới bước “nào đó” luôn rồi cơ à?
Nghe cô hỏi vậy, Đổng Ngư Hàm đột nhiên ho kịch liệt. Anh vừa thở dốc vừa ho như thể sắp không qua khỏi tới nơi. Đường Hoan vội vàng vỗ vỗ lưng anh, thuận khí[1] cho anh, khó khăn lắm mới giúp anh dừng ho.
Đổng Ngư Hàm không định tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ lưu manh này nữa. Anh chầm chậm quay đầu đi, môi mỏng hơi mím, mắt nhắm chặt lại, bắt đầu im lặng chờ đợi người tới.
Đường Hoan còn có thể làm gì? Cô chỉ có thể tạm thời để anh yên lặng mà thôi. Nếu cô tiếp tục nói, cô sợ con ma ốm này sẽ thật sự tức sốc não.
Rất nhanh, người của Đổng gia đã xuất hiện. Quản gia mang theo đoàn đội chữa bệnh của Đổng Ngư Hàm tới đón anh về Đổng gia.
[1]thuận khí(顺气) hành động giúp người ta hít thở thông thuận hơn (thường là vỗ vỗ lưng, vuốt vuốt ngực,…).
Trận thảm sát lần này gây ảnh hưởng cực kỳ ác liệt. Là một trong số những người sống sót, vài ngày sau khi vụ việc xảy ra, Đường Hoan phải tới cục cảnh sát lấy lời khai.
Đổng Ngư Hàm quả thật là một vị thiếu gia thân kiều thể quý. Anh chỉ ăn đúng một cái bánh tart trứng thôi mà đã bị ngộ độc thức ăn và dị ứng nặng rồi. Chính vì vậy nên nhiều ngày tới đây, anh phải tĩnh dưỡng cẩn thận.
Nghe được kết quả chẩn bệnh của Đổng Ngư Hàm, Đường Hoan kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt, há hốc miệng.
Vì để đảm bảo Đổng Ngư Hàm có thể yên tĩnh dưỡng bệnh, Đổng lão gia tử đã đích thân tạm tiếp nhận giải quyết việc kinh doanh của Đổng gia. Đổng Ngư Hàm là người thừa kế được bồi dưỡng tỉ mỉ, làm gì cũng phải đặt vấn đề sức khỏe của anh lên hàng đầu, nếu không, Đổng gia mất nhiều hơn được.
Vậy nên, chỉ vì một cái bánh tart trứng mà Đổng Ngư Hàm phải bắt đầu kiếp uống thuốc dài đằng đẵng.
Thuốc mà Đổng Ngư Hàm uống chính là Trung dược. Sáng, trưa, chiều, tối mỗi ngày đúng giờ đều phải uống một chén thuốc đen xì xì.
Chỉ ngửi mùi dược liệu thôi mà Đường Hoan đã thấy buồn nôn rồi. Cô đứng bên cạnh Đổng Ngư Hàm, nhìn chằm chằm vào chén thuốc trong tay anh.
“Tôi không cần bất cứ kẻ nào dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi!” – Đổng Ngư Hàm lạnh lùng nói.
Khác với vẻ ôn hòa thường ngày, nét mặt anh lúc này nhiều thêm vài phàn hung ác, sắc bén và nham hiểm.
Những người cao ngạo thường đề cao lòng tự trọng, bị bắt phải để lộ sự yếu ớt của bản thân trước mặt người ngoài chẳng khác nào lột sạch quần áo của họ giữa đường phố.
“Cậu còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần thì sao biết tôi đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu?”
Thật sự thì Đường Hoan cũng chẳng cảm thông với Đổng Ngư Hàm là bao. Sức khỏe không tốt thì uống thuốc là đúng rồi, cô có phải là người có lòng thương dạt dào vô bờ bến đâu mà đồng với chẳng tình. Tiêu tiên nữ cô đây có vận số kém đến mức này còn chưa kịp thương sót cho chính mình thì thôi, làm gì có thời gian đi thông cảm cho người khác.
* * *
Người phải uống thuốc dài ngày, tâm tình sẽ không thể tốt lên được. Từ khi bắt đầu tĩnh dưỡng, Đổng Ngư Hàm luôn chưng ra bộ mặt bị người ta nợ tiền.
Đường Hoan còn có thể làm gì? Đương nhiên là cô chỉ có thể tận lực đền bù rồi! Nếu không phải vì cô để lại cái bánh tart trứng kia, anh cũng sẽ không ép mình ăn nó, không ăn nó thì không bị rơi vào tình trạng này…
Chính vì muốn bù đắp nên mỗi lần Đổng Ngư Hàm uống thuốc, Đường Hoan đều sẽ đứng bên cạnh anh và… kể chuyện cười cho anh nghe.