CHƯƠNG 555 – Lão đại, cầu “bảo kê”(34)
(Chương trước: một người đàn ông đang khiêu vũ thì bị bắn thủng đầu, sân khiêu vũ trở nên hỗn loạn)
Đường Hoan thầm chửi thề.
Kẻ tập kích dùng ống thảm giảm thanh nên rất khó phân rõ phương hướng của hắn, nhất là trong tình cảnh rối loạn này.
Đường Hoan sải bước đến bên cạnh Đổng Ngư Hàm, trực tiếp cầm lấy tay anh, túm anh dán chặt vào góc tường.
Lần này có vẻ số người thương vong vô cùng nhiều. Ban đầu, tên sát thủ còn nhắm chuẩn từng đối tượng, đa phần đối tượng của hắn là người có tiếng tăm trong xã hội, nhưng dần dần, hắn bắt đầu bắn phá không mục tiêu, hắn hành động như thể hắn chỉ muốn giết người, gây ra một vụ thảm sát ghê rợn để mua vui.
Đường Hoan sợ hãi vô cùng. Cô chỉ là một người nhát gan thôi mà, mặc dù có cơ thể to lớn nhưng cô cũng vẫn là tiểu tiên nữ đó! Chỉ là, hiện tại, cô mang trên người cái danh “lão đại”, không thể vứt hết mặt mũi rồi tìm một góc khuất, nằm xuống giả chết được, nếu chuyện chẳng may bị truyền ra ngoài, cô làm gì còn chỗ đứng ở đế đô nữa, huống chi, bên cạnh cô còn có một đứa con chồng trước[1] là Đổng Ngư Hàm, cô không thể để anh xảy ra chuyện được.
[1]con chồng trước: ý chỉ một người/một sự việc là gánh nặng, vật cản bước, trong một số trường hợp.
Khi Đường Hoan như ruồi nhặng mất phương hướng, loay hoay tìm cửa sau hoặc cửa thoát hiểm thì không biết vì sao Đổng Ngư Hàm bỗng nhiên dừng lại.
Cảm giác cánh tay của mình bị Đổng Ngư Hàm kéo khụy xuống, Đường Hoan quay đầu lại nhìn thì phát hiện mặt anh trắng bệch, môi tím tái, trên trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể mất hết sức lực mà ngồi xuống đất, nhìn thôi cũng biết tình trạng của anh lúc này không hề ổn rồi.
“Cậu sao vậy?” – Ngồi xổm xuống trước mặt Đổng Ngư Hàm, Đường Hoan nôn nóng hỏi.
Đổng Ngư Hàm hô hấp vô cùng nặng nề, dồn dập, thậm chí còn xuất hiện tình trạng hụt hơi, khó thở. Anh dùng tay ấn chặt bụng mình…
Đột nhiên nhớ tới cái bánh tart trứng anh đã ăn trên xe trước khi tới vũ hội, gân xanh trên thái dương Đường Hoan bất giác giật giật. Đừng nói với cô, thân thể của con ma ốm này kiều quý tới mức đến ngay cả bánh tart trứng cũng không ăn được đấy nhé?
Tình trạng của Đổng Ngư Hàm càng lúc càng tệ, trên mặt anh bắt đầu xuất hiện các nốt ban đỏ.
Không rảnh nghĩ nhiều, Đường Hoan dứt khoát bế ngang anh lên.
Cơ thể Đổng Ngư vốn gầy ốm, thân hình Đường Hoan lại ừm… khụ khụ, dũng mãnh hơn so với phụ nữ bình thường, cho nên, Đổng Ngư Hàm gần như là lọt thỏm trong lòng Đường Hoan.
Ôm người, Đường Hoan tĩnh tâm tìm đường trốn chạy. Đầu Đổng Ngư Hàm vừa vặn đặt lên ngực cô, anh vừa xấu hổ, vừa giận dữ, thở hồng hộc muốn giãy giụa nhưng lại chẳng nhúc nhích nổi. Vì vậy, anh chỉ có thể yên lặng đỏ bừng mặt, tự luống cuống, buồn bực một mình.
Việc khác thì Đường Hoan không thành thạo chứ việc tìm đường sống, cô giỏi cực kỳ. Cứ hướng nào vắng người thì cô chạy tới hướng đó, cuối cùng, cô thật sự tìm được lối thoát hiểm. Cô theo cầu thang, chạy một mạch xuống dưới.
“Đổng Ngư Hàm, cậu cố chịu thêm chút nữa, chờ thoát khỏi nơi này, tôi sẽ lập tức mang cậu tới gặp bác sĩ.” – Vừa chạy vội xuống tầng, Đường Hoan vừa cúi đầu nói.
Chậc, sao mặt anh lại đỏ tới mức này nhỉ? Các nốt ban khuếch tán cũng quá nhanh!
Đường Hoan cho rằng Đổng Ngư Hàm bị nổi ban nên mặt mới đỏ…
Khuôn mặt đẹp như vậy mà bị phá hủy thì thật đáng tiếc! Cô thầm cảm thán.
Chạy dọc theo lối thoát hiểm xuống tới dưới cùng, xuất hiện trước mắt Đường Hoan là một cánh cửa, thế nhưng, đó lại là một cánh cửa bị khóa!
Đường Hoan: “…..”
Mẹ nó! Chẳng lẽ chỉ vì cô là một bia đỡ đạn nên mới bị phân biệt đối xử như vậy? Khó khăn lắm mới tìm được đường sống, ấy vậy mà cuối cùng lại thành ra bị trêu ngươi? Nếu nam nữ chính rơi vào tình huống của cô, chắc chắn sẽ có thể chạy thẳng một mạch hết lối thoát hiểm, sau đó thuận lợi rời khỏi khách sạn.
Vì sao đã là lối thoát hiểm rồi mà còn bị khóa lại?
WTF???
Đường Hoan quan sát xung quanh, muốn tìm xem có dụng cụ gì để phá cửa không.
Không có! Không có cái quái gì hết!
Mẹ nó, quá đáng quá rồi! Kể cả là cầu sinh ở tuyệt địa[2] thì cũng phải cho cô dụng cụ chứ!
[2]tuyệt địa(绝地) dùng để chỉ nơi nguy hiểm cùng cực, nghĩa bóng là “đường cùng”; cầu sinh: tìm đường sống → tìm đường sống ở nơi nguy hiểm cùng cực
Ôm Đổng Ngư Hàm, Đường Hoan tức đến mức dậm chân. Nếu con ma ốm này không bất ngờ “báo hỏng”, cô và anh còn có thể trốn tạm ở nơi này, chờ hết nguy hiểm rồi lại leo lên tầng trên, nhưng, khổ nỗi là bây giờ chẳng biết anh đang “hỏng” chỗ nào, tình trạng cơ thể anh quá bất thường, nếu còn tiếp tục kéo dài, không chữa trị, Đường Hoan sợ anh sẽ thật sự tắt thở ngay tại chỗ này.
Đường Hoan cắn chặt răng, không bằng đi ngược lên trên, tìm xem còn đường ra khác không.
Nghĩ vậy, Đường Hoan bắt đầu di chuyển. Ai ngờ vừa mới dẫm lên bậc thang đã nghe thấy tiếng bước chân của một đám người…
Đám người này rất kiêu ngạo, thoải mái bước đi thuỳnh thuỵch, âm thanh rung trời.
“Lần này anh em ta coi như là phạm phải tội lớn rồi. Sau khi nhận được nốt khoản tiền còn lại, chúng ta tới Las Vegas ăn chơi một thời gian thôi, đợi mọi việc lắng xuống rồi trở về.”
“Nếu không phải tên điên kia trào giá cao, ai muốn chơi lớn thế này cơ chứ.”
“Có điều tôi lại mong sau này gặp được nhiều khách hàng như vậy hơn. Không cần ám sát riêng một ai, chỉ cần khiến cho đế đô gà bay chó sủa là được.”
“Tôi cũng thích cái cảm giác này, thoải mái sảng khoái giết người!”
“…..”
Đầu Đường Hoan bây giờ như có hàng ngàn hàng vạn thần thú gào thét chạy qua. Nếu cô đoán không sai thì đám người đang bước xuống cầu thang chính là đám sát thủ vừa tạo ra màn thảm sát, chúng chuẩn bị rời khỏi hiện trường.
Con mẹ nó chứ Cốt Truyện Quân[1], đám người này tới khách sạn thế nào thì cho bọn họ rời đi như thế không được hay gì? Bọn họ ngông cuồng, “ngầu đét” như vậy, vì sao lại chọn đi lối thoát hiểm cơ chứ? Vấn đề này không hợp logic, Đường Hoan tỏ vẻ, cô kháng nghị!
Có điều, kháng nghị thì kháng nghị vậy thôi chứ Đường Hoan vẫn thành thật thu cái chân vừa đặt lên bậc thang về, cô hoảng loạn nhìn ngó khắp nơi, tìm xem có chỗ nào trốn tạm được không.
Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, Đường Hoan luống cuống đến mức sắp báo hỏng tới nơi. Cô đã quan sát khắp mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm được chỗ trốn phù hợp. Trời muốn diệt cô đây mà…
Trừ khoảng trống nhỏ hẹp dưới bậc thang ra thì chẳng còn chỗ nào để trốn nữa, nhưng… nơi đó thật sự quá hẹp. Cô nhét mỗi Đổng Ngư Hàm vào thì may ra còn vừa, chứ nếu cả cô cũng chui vào… tình cảnh lúc ấy chắc chắn sẽ “duy mỹ” vô cùng.
Đắng lòng!
Tình hình quá khẩn cấp, Đường Hoan có muốn tiếp tục do dự cũng không đủ thời gian. Cô gắng gượng lách người chui vào chỗ trống nhỏ dưới cầu thang, vì tránh đè bẹp Đổng Ngư Hàm, cô để anh đè lên người mình một cách đầy khó nhọc. Cơ thể hai người vặn vẹo, dán sát, “đan” vào nhau như một chiếc bánh quẩy thừng, tư thế quái dị vô cùng.
Đường Hoan lờ mờ thấy được nét bi tráng trên khuôn mặt Đổng Ngư Hàm.
Không, chắc chắn là do cô bị ảo giác nên nhìn nhầm thôi!
Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, âm thanh đi đường đã vang lên ngay trên đầu hai người. Tim Đường Hoan sắp vọt ra khỏi cổ tới nơi. Vào lúc nguy cấp này, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa nhé!
Đám sát thủ cuối cùng cũng đi xuống hết bậc thang.
Một tên trong đó lên tiếng:
“Trong phim điện ảnh, nhân vật chính thường sẽ trốn ở một góc hẻo lánh nhất và tránh được một mạng, mấy ông nói xem, dưới này liệu có người không?”
[1]cốt truyện quân: cách gọi nhân hóa cốt truyện, biến cốt truyện thành một người cụ thể. Quân(君)ở đây là danh xưng thể hiện sự cao quý, tôn kính, ví dụ như: vua của một nước( Quân Vương); chủ của muôn vật (Quân Chủ); danh hiệu được phong (thời Ngụy Quốc có “Tín Lăng Quân”; thời Triệu Quốc có “Bình Nguyên Quân”); tôn xưng khi gọi bề trên (con gọi cha: gia quân; vợ gọi chồng trong thời xưa: phu quân, lang quân); ….