CHƯƠNG 554 – Lão đại, cầu “bảo kê”(33)
“Cậu muốn ăn bánh tart trứng không? Còn một cái này.”
Đường Hoan lưu luyến nhìn chằm chằm cái bánh tart trứng cuối cùng, sau đó khẽ sờ sờ bụng mình, hơi căng, ăn không vào nữa.
Sắc mặt Đổng Ngư Hàm đơ cứng vô cùng. Anh thèm vào mà ăn cái loại thực phẩm rác rưởi nhiều calo này! Kể cả là cô chia phần cho anh, anh cũng không ăn.
“Bánh tart trứng ngon lắm nha, cậu không thử một cái thật hả? Tôi chưa từng thấy cậu ăn đồ ăn vặt bao giờ, cậu sống một cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì chứ!”
Bụng Đường Hoan bắt đầu ngo nghoe rục rịch, mặc dù hiện tại cô đã no căng, nhưng nếu Đổng Ngư Hàm không ăn, để tránh lãng phí lương thực, cô không ngại ăn luôn cái bánh cuối cùng này.
Đổng Ngư Hàm thầm hừ lạnh.
Anh chưa từng ăn thử những loại thực phẩm rác rưởi ấy thì đã sao? Chẳng qua là vì anh không thích ăn mà thôi! Những món đó vừa không dinh dưỡng, vừa không lành mạnh, ăn làm gì, có gì ngon?
Cô ba hoa, thổi phồng vị của nó, để anh xem, nó ngon tới mức nào.
Nghĩ vậy, Đổng Ngư Hàm vươn tay, cầm lên cái bánh tart trứng cuối cùng…
Ánh mắt Đường Hoan lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Đổng Ngư Hàm nghẹn:……
Rõ ràng là cô ba lần bốn lượt mời anh ăn, vậy mà khi anh thật sự ăn, cô lại trưng ra bộ mặt ấy?
Bánh tart trứng nóng hầm hập, thơm lừng mùi dừa nạo và mùi trứng béo ngậy. Bánh tart trứng của nhà này là loại bánh Đường Hoan thích nhất, tay nghề của đầu bếp vô cùng cao, phần cần giòn thì giòn xốp vô cùng, phần cần mềm thì mềm mịn như bông, bánh nóng hôi hổi, cắn xuống một miếng mà như thể ngậm cả thế giới trong miệng vậy, đặc biệt hơn, dưới đáy bánh còn có thêm một lớp đậu đỏ nữa chứ, quả thật là mỗi phần đều ẩn chứa những điều ngạc nhiên khiến người ta vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn, Đổng Ngư Hàm chỉ ăn những bữa cơm gia đình thường ngày chứ chưa từng thử những món ăn lặt vặt bên ngoài. Đến cả đồ thô, đồ lạnh, đồ Tây, anh cũng rất ít ăn.
Hàng ngày, lão gia tử đều sẽ sai đầu bếp chuẩn bị dược thiện tỉ mỉ cho anh. Có một khoảng thời gian khá dài anh đã cho rằng, đầu bếp nào khi nấu ăn cũng đều sẽ bỏ thêm dược liệu vào.
Những loại bánh ngọt như bánh tart trứng này, trước kia, anh đã từng nhìn thấy qua tủ kính tiệm bánh rồi, trông chúng khá tinh xảo. Nhưng, những món ăn càng tinh xảo, càng mỹ vị thì càng là độc dược đối với anh. Ăn một, hai lần, có lẽ sẽ không sao, nhưng, một khi đã nghiện,… rất có thể, cái cơ thể rách nát không chịu được tàn phá này của anh sẽ bị huỷ diệt vì chính những món ăn không lành mạnh ấy.
Chỉ là……
Đổng Ngư Hàm thật sự rất thích hương vị này. Mùi hương ngào ngạt, vị ngọt nồng đậm, anh thích cực kỳ.
“Thế nào, ngon chứ?” – Đường Hoan nhìn anh bằng đôi mắt đầy trông chờ.
Đổng Ngư Hàm ung dung cắn từng miếng, từng miếng nhỏ, thong thả ăn hết chiếc bánh tart trứng. Động tác ăn của anh vô cùng ưu nhã, quý phái, khiến người ta phải tự cảm thấy xấu hổ vì cách ăn của chính mình.
Sau khi ăn xong, Đổng Ngư Hàm bình tĩnh đáp lời: “Tàm tạm.”
Tàm tạm?
Loại bánh ngon vô địch với cô nhưng lại chỉ tàm tạm với anh?
Theo bản năng, Đường Hoan vặn hỏi: “Ý cậu là cậu đã từng ăn loại bánh tart trứng còn ngon hơn bánh tart trứng của nhà này? Cậu ăn ở đâu, khi nào? Có dịp, mang tôi đi ăn với!”
Đổng Ngư Hàm nghẹn lời.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!
Sao anh biết chỗ nào có bánh tart trứng ngon hơn cơ chứ. Chiếc bánh này là chiếc bánh tart trứng đầu tiên trong đời anh đó!
Đúng lúc này, xe dừng lại.
Đường Hoan còn định tiếp tục truy hỏi, Đổng Ngư Hàm đã đẩy cửa, xuống xe.
Chậc, một chút cảm giác cùng chung trí hướng cũng không có. Đường Hoan tỏ vẻ, cô khinh bỉ kiểu người như anh.
***
Những bữa tiệc kiểu này thật ra cũng chẳng có gì thú vị, điều duy nhất đáng nói đó là qua bữa tiệc có thể thấy được địa vị của Đổng Ngư Hàm trên thường trường rất cao. Mặc dù anh còn khá trẻ nhưng có vài ông lão đáng tuổi ông anh, khi thấy anh, cũng phải nhanh chóng đứng dậy, chống gậy ra tiếp đón.
Tạo hình của Đường Hoan thật sự không phù hợp với một buổi vũ hội xa hoa, nhất là khi cô còn xuất hiện cùng một người kiệt xuất[1] như Đổng Ngư Hàm nữa.
[1]nhân trung long phượng: cụm từ chỉ người tài, người kiệt xuất.
Vốn dĩ việc sinh ra ở Đổng gia đã đủ để khiến Đổng Ngư Hàm được mọi người chú mục rồi, giờ đi bên cạnh anh còn là Đường Hoan… anh lúc này chẳng khác nào một miếng thịt Đường Tăng di động! Đã vậy, anh còn chưa lập gia đình nữa chứ, không, kể cả là anh đã kết hôn thì với thân phận người thừa kế của Đổng gia, anh chú định[2] sẽ bị vô số phụ nữ nhắm tới.
[2]chú định: được định trước, nhất định sẽ xảy ra.
Cho nên, Đổng thiếu, người đàn ông độc thân vừa xuất hiện đã bị tầm mắt của mọi người toả định. Đường Hoan cũng theo đó mà “được” người ta chú ý tới, đương nhiên không phải vì cô có vẻ ngoài xuất sắc mà là do khí thế đại ca xã hội đen của cô quá ghê gớm, không gì lấn át được.
Người lăn lộn trong “xã hội” một thời gian dài, trên người sẽ dần dần bị nhuộm khí chất của một hung thần, đây là nghiệp chướng xuất hiện sau khi làm việc ác, muốn tẩy cũng không tẩy hết.
Thật ra, người như vậy không được hoan nghênh tại những nơi như vũ hội này. Chỉ là, Đường Hoan đi cùng Đổng thiếu, ai dám đuổi cô ra ngoài cơ chứ?
Đường Hoan là một người không biết ngại là gì, thích nhìn cô thì cứ nhìn thôi, cô cũng có mất đi miếng thịt nào đâu cơ chứ!
Chính vì thế nên Đường Hoan vẫn luôn đứng lù lù gần bên Đổng Ngư Hàm, không hề chịu ảnh hưởng khi bị người khác dè bỉu. Chỉ có điều, khi Đổng Ngư Hàm bàn chuyện làm ăn với người ta, cô sẽ cảm thấy nhàm chán vô cùng. Những điều họ nói quá cao thâm khó đoán, Đường Hoan tỏ vẻ, cô chẳng hiểu gì sất. Hơn nữa, khi giao lưu, đám người này cứ phải nói qua, đá lại, cẩn thận thử nhau, chẳng biết câu nói tiếp theo của đối phương có đào hố bên trong hay không, thật sự là chẳng có gì thú vị.
Nghĩ vậy, Đường Hoan bắt đầu đảo mắt xung quanh, nhìn từ đông sang tây, từ trên xuống dưới, thầm đánh giá địa điểm tổ chức vũ hội.
Trong lúc vô ý, cô nhìn thấy một chấm sáng màu đỏ xuất hiện ở trên cột trụ trong sân khiêu vũ.
Sân khiêu vũ có bốn góc, mỗi góc là một cột trụ vô cùng lớn, chống thẳng lên tầng trên, người đứng ở hành lang tầng trên có thể quan sát toàn bộ sân nhảy một cách rõ ràng.
Nhìn cái điểm sáng đỏ kia một lúc, Đường Hoan cảm thấy nó rất giống tia laser.
Điểm sáng rung rung, mắt Đường Hoan cũng rung rung theo.
Các cụ nói cấm có sai, tò mò hại chết mèo.
Hiện tại, Đường Hoan rất muốn biết chấm sáng đỏ này xuất phát từ nơi nào. Vì vậy, cô ngẩng đầu, quan sát khắp nơi, tìm điểm bắt đầu của nó.
Quan sát tầng trên một lúc lâu, rốt cuộc Đường Hoan cũng tìm được…
Mẹ nó, may mà mắt cô tinh!
Ui cái đ**!
Vì sao cô lại thấy một vật đen xì xì giống với họng súng?
Cảm thấy có hơi rợn người, Đường Hoan bước về phía Đổng Ngư Hàm theo bản năng.
Thấy cô đột ngột tới gần, Đổng Ngư Hàm hơi nhíu mày. Anh đang chuẩn bị nói gì đó thì giữa sân nhảy đột nhiên trở nên náo động.
Một cặp đôi đang khiêu vũ thì người đàn ông bỗng dưng buông tay khiến cả hai ngã nhào ra đất. Cô gái đang định nổi nóng lại phát hiện sau đầu bạn nhảy của mình bắt đầu chảy máu, máu không ngừng loang dần ra, chảy dọc trên sàn nhà.
Người phụ nữ nào còn tâm tư nổi giận, cổ sợ tới mức gào ầm cả lên, âm thanh vang vọng khắp nơi.
Lập tức, vũ hội trở nên hỗn loạn.
❣️
<3