CHƯƠNG 553 – Lão đại, cầu “bảo kê”(32)
“Chẳng lẽ khó coi lắm hả?” – Đường Hoan hỏi.
Đổng Ngư Hàm là một người có hàm dưỡng[1], mặc dù toàn bộ các búi cơ trên khuôn mặt đều đang ở trạng thái run rẩy, anh vẫn nói với giọng nhẹ bẫng: “Chiếc váy này không quá hợp với cô.”
Nếu nhà thiết kế biết tác phẩm của mình bị mặc thành ra thế này, có khi sẽ mổ bụng tự sát cũng nên.
[1]hàm dưỡng: chỉ một người có tu dưỡng, biết kiềm chế, tiết chế bản thân, có nguyên tắc sống, biết để ý tới người khác, ăn nói lễ độ, thái độ ôn hoà, không ngạo mạn,….
Là phụ nữ thì luôn có hứng thú đối với việc thử đồ mới.
Ban đầu, quả thật là Đường Hoan không cam tâm tình nguyện thử đồ, dù sao thì cô cũng biết mình hiện tại thế nào, dáng người kim cương babi, mặc lễ phục vào sẽ thành ra cái gì cơ chứ! Nhưng, chính vì biết bản thân thế nào nên cô đã quyết định không soi gương. Không soi gương, không nhìn thấy bản thân thì có thể tự lừa mình dối người rồi!
Ừ, váy đẹp như vậy, mặc lên người chắc chắn cũng sẽ đẹp.
Nghĩ vậy, Đường Hoan thử hết bộ lễ phục này tới bộ lễ phục khác, cô vui đến mức cả người sắp bay lên tới nơi.
Mỗi lần thay một bộ mới, cô đều sẽ đi tới trước mặt Đổng Ngư Hàm, xoay một vòng, một vòng không đủ thì xoay thêm vòng nữa!
Sảng khoái thật ấy!
Cảm giác vui vẻ khó diễn tả thành lời này, người khác sao mà hiểu được, đặc biệt là Đổng Ngư Hàm.
Anh cho rằng ép Đường Hoan mặc váy, đeo giày cao gót sẽ là một trò giải trí khiến bản thân vui vẻ, hình ảnh cô mặc váy, đeo giày cao gót trong tưởng tượng của anh thật sự buồn cười. Nhưng… đến khi mọi chuyện thật sự diễn ra, anh mới ý thức được rằng… anh đã tự gây ra cho chính mình phiền toái lớn đến mức nào
Giải trí cái gì, rõ ràng là tra tấn!
Lúc mới bắt đầu còn cảm thấy cay mắt chứ đến hiện tại, Đổng Ngư Hàm đã hoàn toàn chết lặng.
“Được rồi, ngày thường cô mặc thế nào thì tới bữa tiệc cũng cứ mặc như thế đi. Không cần ép bản thân phải diện lễ phục, đeo giày cao gót.”
Quan trọng nhất là cô đừng ép anh chọn lễ phục cho cô nữa! Để chọn được một tạo hình ít xấu nhất trong cả đám tạo hình xấu đến ma cũng phải chê, quỷ cũng phải hờn thật sự rất khó.
Đổng thiếu chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như hiện tại.
Trên thương trường, anh bày mưu lập kế, nhìn thấu lòng người, trước nay hầu như chưa từng phạm phải sai lầm nào, lần này quả thật là một bước sa chân, hận thành muôn thuở[1]!!!
Đường Hoan hồn nhiên không phát hiện ra điều gì bất thường: “Tôi không hề cảm thấy miễn cưỡng.”
Nhìn cái cách cô buột miệng đáp lời mà xem, có thản nhiên không cơ chứ!
Tâm hồn Đường Hoan vẫn luôn là một tiểu tiên nữ, với cô, chuyện mặc váy, đeo giày cao gót không hề khó tiếp thu như người ta tưởng, chẳng qua là dáng người cô hiện tại mặc váy không đẹp mà thôi.
[1]Nhất thất túc thành thiên cổ hận: dịch nghĩa: đi sai một bước, ân hận ngàn năm. Đầy đủ câu thơ: Nhất thất túc thành thiên cổ hận/ Tái đầu hồi thị bách niên thân ( dịch thơ: Một bước sa chân hận thành muôn thuở/ Ngoái đầu nhìn lại thân đã trăm năm. Chú ý, bản dịch thơ không phải của Diệp mỗ.)
Đổng Ngư Hàm: “……”
Cô không hề thấy miễn cưỡng……
Không miễn cưỡng……
Miễn cưỡng……
Cưỡng……
Cô không hề thấy miễn cưỡng cho nên chẳng thèm nể nang gì mà “cưỡng” người khác đúng không, hửm?
Gân xanh trên thái dương Đổng Ngư Hàm giật giật: “Tôi nói là cô cứ mặc giống thường ngày đi!”
Ai quan tâm cô có cảm thấy miễn cưỡng hay không chứ!
Đường Hoan bây giờ mới phát hiện…… À há, nhìn cái các Đổng Ngư Hàm nghiến răng nghiến lợi kìa, chắc hẳn anh đã phải nhẫn nhịn đến mức không thể nhịn thêm được nữa rồi.
Chậc chậc chậc, sức chịu đựng của bọn trẻ bây giờ kém thật ấy.
Ừm… Hoặc cũng có thể là do tạo hình của Đường Hoan quá cay mắt. Nhưng, vậy thì đã sao? Cô cũng có soi gương đâu!
Vui thật, quả nhiên cô là một người biết tính toán trước mọi việc!
Sau khi đổi về quần áo thường ngày, Đường Hoan cực kỳ ưu phiền, dường như cô vẫn thử đồ đã cái bụng thì phải.
“Ừ này… dù sao thì những chiếc váy dạ hội đó, tôi cũng đã mặc thử rồi, hay là… cậu tặng hết cho tôi đi!” – Vân vê gấu áo, Đường Hoan bày ra dáng vẻ ngượng ngùng – “Hay tôi bỏ tiền ra mua lại cũng được.”
Khoé miệng Đổng Ngư Hàm bất giác giật giật. Một kim cương babi như cô vì sao cứ phải xoa xoa gấu áo, làm ra hành động thể hiện sự thẹn thùng như vậy cơ chứ?
Anh cự tuyệt nhìn thấy những hình ảnh cay đôi mắt!
“Tùy cô!” Đổng Ngư Hàm vội vàng đáp.
Vừa dứt lời, dường như nghĩ tới điều gì, anh nhanh chóng bổ sung: “Tặng không cho cô cũng được nhưng về sau không được mặc trước mặt tôi!”
Đang xoa xoa, xoa xoa, xoa xoa gấu áo, nghe thấy anh nói vậy, Đường Hoan cảm thấy có chút hụt hẫng. Dáng người này, cô cũng đâu có thích. Nếu được làm một tiểu tiên nữ cả ngày chỉ cần trang điểm xinh đẹp, ai muốn bị biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn chứ.
Hơn nữa, để cơ thể trưởng thành thành ra thế này, nguyên chủ Lãnh Hoan cũng chẳng hề cam tâm tình nguyện. Xã hội luôn dùng ác ý đánh giá cô ấy, ép cô ấy không thể không tiến về phía trước, ép cô ấy đến mức chỉ có thể dựa vào chính mình và trở thành chỗ dựa cho nhiều người khác nữa…
Động tác tay Đường Hoan chầm chậm dừng lại, đầu hơi rũ xuống, lông mi dài chớp chớp, trên người nhàn nhạt “toả ra” cảm xúc buồn bực, đối lập hoàn toàn với sự vui vẻ tưng bừng lúc nãy.
Đổng Ngư Hàm có lẽ cũng nhận ra là cô mất hứng, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại bồi thêm một câu: “Nếu cô xuất hiện trước mắt tôi thì chứng tỏ là cô đang trong thời gian làm việc. Đi làm phải mặc đồ nghiêm túc chứ, mặc váy như vậy còn ra thể thống gì!”
Đột nhiên cảm thấy mình được an ủi, Đường Hoan: ……
Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Đổng Ngư Hàm bằng đôi mắt sáng long lanh.
Đổng Ngư Hàm: “……”
Không biết vì sao, anh cứ có cảm giác như mình đang bị một con sói theo dõi.
Là một đại ca xã hội đen, cô quá dễ dàng thỏa mãn, anh chỉ an ủi đôi câu thôi mà cô đã hồi sinh đầy bình máu rồi.
***
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức vũ hội.
Hai ngày nay, Đường Hoan không có hứng thú ăn uống. Không, nói đúng hơn thì cô vẫn ăn đồ ăn vặt, nhưng khi ăn, cô ăn như người mất hồn mất vía, không hề biết kiềm chế, vớ được thứ gì là ăn thứ đó, càng là đồ nhiều calo, có độ ngọt cao thì càng tống vào bụng.
Trên đường tới địa điểm tổ chức vũ hội, Đường Hoan đã ăn hai bịch snack khoai tây , ba cái bánh tart trứng[2], một cái crepe trà xanh cuộn[3], một suất sầu riêng xoài ngàn lớp[4], hậu quả là trong xe ngập tràn hương vị đồ ăn.
Mới đầu, Đổng Ngư Hàm còn có thể bình tâm công tác, xử lý văn kiện, nhưng, chẳng lâu sau, bên tai không ngừng vang lên âm thanh rộp rộp khiến mạch suy nghĩ của anh bị gián đoạn. Anh tính chờ tới khi âm thanh cắn snack khoai tây của cô chấm dứt rồi tiếp tục làm việc, nhưng, vừa ăn xong một bịch, cô đã nhanh chóng xé mở thêm bịch nữa để ăn tiếp….
Đổng thiếu còn có thể làm gì?
Đổng thiếu cũng rất tuyệt vọng!
Đổng Ngư Hàm ngẩng đầu, toan bảo cô ăn ít thôi nhưng dáng vẻ nghiêm túc ngồi ăn của cô lại lọt vào mắt anh.
Anh chưa từng quan sát một người ăn uống ở khoảng cách gần như vậy cho nên đã bất giác nhìn lâu hơn một chút. Sau đó… đột nhiên cảm thấy mình cũng hơi đói đói.
Tất cả là tại dáng vẻ tập trung ăn uống của cô hết đấy! Cái kiểu há to miệng thưởng thức đồ ngon, ăn như gió cuốn mây tan này thật sự dễ dàng gợi lên cảm giác thèm ăn của người khác.
Lần đầu tiên trong đời Đổng Ngư Hàm tò mò muốn biết những món ăn rác rưởi nhiều calo ấy có hương vị gì!
Giờ thì ngay cả cảm giác thèm ăn, anh cũng không khống chế được?
Đổng Ngư Hàm giận dỗi.
Sau đó, anh lập tức giận chó đánh… Đường Hoan.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!
Cả ngày ngờ ngờ nghệch nghệch, trừ ăn ra thì cũng chỉ biết tưng tửng, đã vậy, ăn cũng không biết đường chia cho anh một phần nữa chứ… Phì! Anh chẳng thèm mấy cái thứ đồ ăn nhanh rác rưởi này đâu!
Kể cả cô có chia đồ ăn cho anh, anh cũng sẽ không ăn!
“Cậu muốn ăn bánh tart trứng không? Còn một cái nè.” – Đường Hoan hỏi.
Đổng Ngư Hàm: ……
[2]bánh tart trứng:
[3]bánh crepe trà xanh cuộn
[4]bánh sầu riêng xoài ngàn lớp (bánh sầu riêng ngàn lớp, thêm xoài thái hạt lựu):
cho xin 1 cái tart trứng 🤩