CHƯƠNG 552 – Lão đại, cầu “bảo kê”(31)
Đường Hoan ho khan vài tiếng.
Nhìn tôi đi, kim chủ ba ba! Có tôi ở đây, cậu còn cần bạn nữ khác ư?
Không cần đâu!
Nhìn thấy dáng vẻ ngo ngoe rục rịch của Đường Hoan, Đổng Ngư Hàm cảm thấy có chút buồn cười. Thường ngày phô trương, tuỳ tiện là vậy mà giờ lại trở nên… kiệm lời?
“Boss, ngài cảm thấy nên chọn người nào?” – Thư ký hỏi lại một lần nữa.
Đường Hoan chửi thầm trong lòng, giục cái gì mà giục, không nhìn thấy kim cương babi đang đứng ở đây hay gì?
Lúc này, thư ký cũng cảm thấy buồn bực vô cùng. Vệ sĩ thân cận mới của Boss sao chẳng có chút chuyên nghiệp gì vậy, ba lần bốn lượt ho khan cái gì?
Liếc thấy Đường Hoan đang vò đầu bứt tai, dường như cô vẫn chưa thể nghĩ ra phải làm thế nào, Đổng Ngư Hàm cố ý cầm danh sách lên, trầm ngâm nhìn kỹ rồi nói: “Tôi thấy…”
“Từ từ đã.” – Hoan lão đại trầm giọng, ổn định, bình tĩnh đánh gãy lời Đổng Ngư Hàm. Cô bày ra dáng vẻ “đại lão” ít nói ít cười, cao thâm khó đoán.
“Sao thế?” – Đổng Ngư Hàm cảm thấy mình đã có thêm một lạc thú mới, đó chính là nhìn “tên” ngốc to con này cố tỏ ra nghiêm túc trong khi rõ ràng đầu óc không đủ dùng.
“Không cần tìm bạn nữ khác làm gì, có tôi đây rồi.” – Ừ, Đường Hoan nghiêm túc đáp.
“Cô á? Đùa cái gì vậy?” – Thư kýbuột miệng thốt lên.
Người này mà giống phụ nữ á? Giống á?
Nếu mang cô theo thì rốt cuộc là định đi giao lưu hay là đi đập phá, oánh lộn?
Đường Hoan híp mắt, ấy vậy mà ánh nhìn của cô thật sự mang theo vài phần nghiêm nghị và sát khí, làm người ta bất giác lạnh gáy.
“Gần đây trong giới đồn rằng đế đô không yên ổn, có lẽ rất nhanh thôi sẽ xảy ra đại sự. Để tránh những việc ngoài ý muốn, tạm thời không nên dùng người ngoài.”
Đằng ấy cho rằng Đường Hoan đang bịa chuyện linh tinh ư
Không hề!
Hai ngày trước, Đường Hoan tình cờ nghe được việc này từ miệng Thân Tố. Mới đây, trong giới xã hội đen, có người bỏ ra một số tiền lớn để tập hợp rất nhiều sát thủ lại, khả năng cao là vì muốn ám sát một nhân vật quan trọng nào đó, chẳng qua, cụ thể là ám sát người nào thì Thân Tố không biết.
Lúc ấy, Đường Hoan không hề nạp chuyện này vào đầu, ai ngờ hôm nay lại dùng chính chuyện này để hù dọa người khác.
Nói xong, Đường Hoan hơi ngẩng đầu, lạnh nhạt nhưng lại đầy khí phách nhìn thư ký của Đổng Ngư Hàm. Thư ký đại nhân biết tầm nghiêm trọng của vấn đề nên cũng không dám nói thêm gì nữa, khí thế lập tức bị cô đè xuống.
Chỉ là, khi vừa quay đầu, đối diện với tầm mắt thông thấu của Đổng Ngư Hàm, Đường Hoan lại bất giác chột dạ. Cô cứ có cảm giác trong đôi mắt trong sáng ấy ẩn giấu bí mật nho nhỏ nào đó, chẳng lẽ, anh nhìn thấu cô rồi ư?
Khi Đường Hoan còn đang thấp thỏm bất an, Đổng Ngư Hàm ung dung đặt danh sách xuống:
“Ừ, nếu đã vậy thì lần này cô sẽ là người đi cùng tôi.”
Ngón tay thon dài của anh khẽ đánh nhịp lên mặt bàn bằng gỗ đỏ, hai màu sắc trắng và đỏ đối lập nhau càng làm tôn lên vẻ cao quý. Với ngoại hình văn nhã, tuấn tú, anh không hề giống một kẻ tàn nhẫn, bụng dạ khó lường trên thương trường, mà ngược lại, giống một thư sinh nhã nhăn hơn.
Đường Hoan đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt ……
Kiểu khí chất này rất quen thuộc, dường như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải…
(Có ai nhớ tới Phó Liệt ở thế giới đầu không?)
Không đợi Đường Hoan nghĩ kỹ lại, “một tiếng sét đánh giữa trời quang” đột ngột vang lên: “Đồ trang điểm, lễ phục, giày cao gót đều phải chuẩn bị đầy đủ, không được thiếu, cô làm được không?” – Nở một nụ cười nhàn nhàn, Đổng Ngư Hàm nhìn Đường Hoan.
Đường Hoan chớp chớp mắt, sau đó, lại tiếp tục chớp chớp mắt.
Cô không phục!
Rõ ràng là anh đang cố tình gây khó dễ với một kim cương Babi như cô!
Có điều, đây là cái nồi cô tự tay cướp lấy, quỳ cũng phải cõng cho bằng được.
Vì thế, Đường Hoan không chút do dự gật gật đầu: “Làm được, đương nhiên là làm được!”
Bản chất cô vốn là một tiểu tiên nữ, mặc lễ phục, đeo giày cao gót thì có gì khó cơ chứ?
“Cô yên tâm, tôi sẽ tìm chuyên viên trang điểm cho cô. Hai ngày nữa, lễ phục và giày cao gót sẽ được đưa tới. Đến lúc đó, cô thử lễ phục cho tôi xem, tôi sẽ cho cô ý kiến.”
Không hiểu vì sao, Đường Hoan cứ thấy kỳ kỳ. Cô cảm giác như dưới ngữ khí[1] bình tĩnh của Đổng Ngư Hàm ẩn giấu tâm tư xem trò vui đầy quỷ súc. Nhưng rồi khi nhìn vào khuôn mặt không cảm xúc của anh, cô lại lung lay, chẳng thể khẳng định suy nghĩ của mình.
[1]ngữ khí: thái độ, tư tưởng, ý chí, suy nghĩ,… được thể hiện ra qua cách nói hoặc cách viết.
A, không thể không nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ chuẩn xác!
Suy nghĩ của Đổng Ngư Hàm đúng hệt như những gì Đường Hoan cảm giác, anh thật sự đang kiếm trò để mua vui.
Cuộc sống của anh vốn nhạt nhẽo, buồn tẻ, ít trò giải trí, nên, khi tìm được một trò hay, đương nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tưởng tượng tới cảnh người phụ nữ có thân hình kim cương babi này mặc lên bộ lễ phục… Đổng Ngư Hàm cảm thấy chắc chắn sẽ “xuất sắc” vô cùng.
Vậy mới nói, đã là boss phản diện thì làm gì có chuyện thật sự ôn hoà, dịu dàng, bao dung[2], chỉ có hung tàn thị huyết hoặc quỷ súc[3], bệnh kiều[4], đầy một bụng ý xấu mà thôi!
Không sợ những kẻ có ngoại hình hung thần ác sát, chỉ sợ những người có vẻ ngoài phúc hậu, vô hại nhưng thật ra bên trong lại thâm sâu khó lường.
[2]chỗ này tác giả dùng “ôn nhuận như ngọc”: trong trẻo, dịu dàng, ôn hòa, khiêm nhường, bao dung.
[3]quỷ súc: theo baidu và nhiều năm đọc truyện của Diệp mỗ thì từ này dùng để chỉ những người tính khí thất thường, lúc vui, lúc bực, dễ nổi nóng, có khuynh hướng bạo lực và tâm lý bất ổn.
[4] bệnh kiều: người có bệnh về tâm lý, tinh thần có vấn đề, thường cố chấp mãnh liệt với một vấn đề/con người/sự việc nào đó dẫn tới các hành vi cực đoan, quá khích trong cách thể hiện tình cảm, gây thương tổn đến bản thân và đối tượng của “chấp niệm”. Từ này xuất phát từ từ “yandere” của Nhật bản. Diệp mỗ cũng đã từng chú thích từ này rồi, nhưng nay quyết định chú thích lại lần nữa, tránh cho mọi người quên nghĩa vì lâu quá không đọc. Ha ha~
Vài ngày sau.
Một lượng lớn lễ phục và giày cao gót được đưa đến trước mặt Đường Hoan.
Không ngờ nha, trong một thời gian ngắn mà có thể tìm được cả đống đồ size lớn nhất thế này là một việc rất khó đấy! Đã vậy, bộ nào bộ nấy đều là được làm thủ công nữa chứ, đường nét cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn thôi đã biết là đồ xa xỉ rồi.
Tâm hồn tiểu tiên nữ của Đường Hoan bắt đầu ngo ngơ rục rịch.
Váy ư? cô thích!
Giày cao gót ư? Cô cũng thích!
Nhưng, nhớ tới lần thử váy lúc trước, tiểu tiên nữ đang ngo ngoe rục rịch lập tức lăn ra chết.
“Cậu chắc chắn… muốn tôi mặc váy? – Đường Hoan nhìn về phía Đổng Ngư Hàm, hỏi dò.
Đổng Ngư Hàm hơi ngước mắt: “Hôm trước không phải chính cô là người xung phong nhận việc à? Tôi không chuẩn bị bạn nữ khác đâu. Chẳng lẽ cô định khiến tôi thất lễ với người ta ư?”
“Tôi…” – Đường Hoan thật sự muốn tự vả vào miệng mình vài cái.
“Tôi ghét nhất là những kẻ lật lọng…” – Đổng Ngư Hàm chầm chậm mở miệng, âm thanh mang theo uy hiếp nhàn nhạt.
Đường Hoan sa ngã: “Được rồi, tôi có phải người lật lọng đâu.”
Giờ cô là một đại ca xã hội đen, nếu cô nói mà không làm thì còn ra thể thống gì nữa.
Nghĩ vậy, Đường Hoan tuỳ tiện cầm lên một chiếc váy, vào phòng, đóng cửa.
Sau khi Đường Hoan đi thử đồ, Đổng Ngư Hàm tiếp tục cúi đầu, nghiêm túc xem văn kiện trên tay.
Nghĩ lại cái cách Đường Hoan rối rắm, xoắn xuýt hệt cái bánh quẩy, Đổng Ngư Hàm lại vui vẻ khó tả, khoé môi bất giác nhếch lên, đọc văn kiện cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tại một vài thời điểm, con người rất giỏi tìm trò để mua vui cho bản thân.
Nhưng trò giải trí này…
“Cậu cảm thấy chiếc váy này thế nào?”
Nghe thấy giọng Đường Hoan, Đổng Ngư Hàm ngẩng đầu lên nhìn, độ cong trên khoé môi lập tức trở nên cứng đờ, đơ cứng vô cùng.
Trò giải trí này có vẻ…
Quá cay mắt!
Cơ thể Đổng Ngư Hàm khẽ run, suýt nữa thì làm rơi luôn văn kiện trên tay xuống đất. Anh cảm giác như đôi mắt mình bị kim đâm trúng, không biết nên nhìn vào đâu cho tốt. Sau khi liếc thoáng qua Đường Hoan một lần, anh không “đành lòng” nhìn thêm lần thứ hai.
Vì thế, anh ho nhẹ một tiếng, làm giảm không khí xấu hổ. Chỉ là, khi định há miệng nói gì đó thì anh lại không nói lên lời, một lúc lâu sau, anh mới tìm được âm thanh của mình…
“Đổi!”
Không có một chút gì gọi là tự mình hiểu lấy bản thân mình, Đường Hoan xách váy, xoay qua xoay lại, đi một vòng: “Xấu lắm à?”
Cô khá thích kiểu dáng của chiếc váy này. Váy lụa nhạt màu, tầng tầng lớp lớp xếp vào nhau, thật sự khiến tâm hồn thiếu nữ của người xem phải bùng nổ.
À đúng rồi, vì để tránh mắc ói, cô đã không soi gương.