CHƯƠNG 549 – Lão đại, cầu “bảo kê”(28)
Dư Tuyết sợ hãi nhìn “quái vật khổng lồ” cao hơn mình vài cái đầu, hỏi: “Anh là ai, gọi tôi ra đây làm gì?”
Đường Hoan nhướn mày.
Đứng trước mặt cô bây giờ cũng chỉ là một bé gái choai choai mà thôi, có một số thời điểm, cô thật sự không muốn chen chân vào việc của những đứa trẻ mới lớn này.
Thấy cô không nói lời nào, Dư Tuyết lại tiếp tục hỏi với vẻ đầy nhút nhát, sợ sệt: “Vì sao anh lại biết chuyện của tôi và Lý Tấn?”
Hành động này của Dư Tuyết có được tính là chưa đánh đã khai không?
Đường Hoan không định dây dưa lằng nhằng với một nhân vật phụ ở cốt truyện chi nhánh, cô dứt khoát chỉ về phía Đổng Trăn Trăn – người đang duỗi dài cổ quan sát tình hình bên này.
Cô nói tiếp với Dư Tuyết: “Tôi không muốn làm khó dễ cô em, chỉ cần cô em làm theo lời tôi, tôi sẽ không nói chuyện cô em yêu sớm cho giáo viên, thậm chí còn cho cô em thêm chút tiền.”
Nhìn thấy Đổng Trăn Trăn đứng Cách đó không xa, sau đó lại nhìn về phía Đường Hoan, Dư Tuyết lập tức cảm thấy kinh hãi.
Dư Tuyết và Lý Tấn cùng lớn lên trong một khu phố nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã quen biết từ thuở còn thơ. Thật ra từ đầu, hai người cũng không có hành động gì đặc biệt, có điều, Dư Tuyết vẫn luôn thích thầm Lý Tấn. Khi biết Lý Tấn thành đôi với Đổng Trăn Trăn, cô bé vô cùng thương tâm nhưng cũng chỉ có thể yên lặng giấu hết những tâm tư của mình vào lòng. Cô bé cho rằng từ giờ chỉ có thể thầm quan tâm người mình thích, chỉ là Đổng Trăn Trăn cực kỳ kiêu căng, không hề đối tốt với Lý Tấn, lần nào cũng chỉ vì một chuyện nhỏ mà nổi giận với cậu chàng, cô bé thật sự không nhịn nổi nữa, lần đó tan học về, Lý Tấn vô cùng trầm mặc khiến cô bé cực kỳ đau lòng, nhất thời kích động, cô bé đã thổ lộ với cậu chàng: cho dù xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ luôn yên lặng bảo vệ cậu.
Ban đầu, vì lời thổ lộ của Dư Tuyết, Lý Tấn cực kỳ rối rắm, khổ sở, nhưng về sau, Đổng Trăn Trăn càng ngày càng để lộ ra những đặc tính của một vị đại tiểu thư, việc này đã trực tiếp tạo cơ hội cho Dư Tuyết và Lý Tấn càng lúc càng trở nên gần gũi nhau hơn.
Tình cảm của cô bé và Lý Tấn là tình cảm từ hai phía, chỉ là Lý Tấn không đành lòng gây thương tổn cho Đổng Trăn Trăn nên mới chưa nói rõ với Đổng Trăn Trăn mà thôi! Trong mối tình này, Đổng Trăn Trăn mới là người ngoài!
Nếu không phải vì sợ gây ảnh hưởng tới thành tích học tập của Đổng Trăn Trăn, Dư Tuyết và Lý Tấn đã chẳng phải ở trong tình trạng thích nhau mà không thể nói thẳng ra thế này!
Đường Hoan:……
Con mịa nó! Có phải cô đã già rồi nên mới không theo kịp tiết tấu yêu đương của tụi trẻ không?
Tình yêu của học sinh trung học mà cũng đã có nhiều tình tiết máu chó, thân bất do kỷ[1] như vậy ư?
“Tôi đây thấy Đổng Trăn Trăn khá thú vị nhưng cô bé ấy lại thích Lý Tấn, vậy đi, cô em giúp tôi chút chuyện, tôi đảm bảo từ nay về sau, Đổng Trăn Trăn sẽ rời xa Lý Tấn, cô em thấy sao?”
Thân hình cao lớn vĩ đại của Hoan lão đại giờ đã thành công phát huy tác dụng lừa gạt trẻ nhỏ.
Cẩn thận nhìn người “đàn ông” trước mặt, Dư Tuyết nhút nhát hỏi: “Anh nói thật chứ?”
Đường Hoan trừng mắt hổ, Dư Tuyết lập tức sợ hãi, nhỏ giọng đặt nghi vấn: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”
Ở phía kia, Đổng Trăn Trăn tò mò duỗi dài cả cổ. Thật đáng ghét, rốt cuộc thì hai người này đang nói gì vậy? Hai người có thân thiết với nhau đâu mà lắm chuyện để nói thế?
Đổng Trăn Trăn nào biết Đường Hoan đã đào sẵn cái hố, chuẩn bị đẩy con bé xuống hố đâu…
Đường Hoan kêu Dư Tuyết gọi điện thoại cho Lý Tấn, không lâu sau, cậu chàng vội vã chạy tới nơi này.
Hoan lão đại đang định véo eo Dư Tuyết để cô bé nhanh chóng vào vai diễn, kết quả, cô còn chưa kịp làm gì, bé gái này đã chớp chớp mắt hai cái, “biến thân” thành một bông hoa lê dính mưa rồi, trông cô bé như thể vừa phải chịu vô vàn tủi nhục vậy.
Đường Hoan trợn tròn mắt cún.
Thật ghê gớm, có tiền đồ, sau này tiến quân vào giới giải trí chắc chắn sẽ trở thành ảnh hậu!
“Tiểu Tuyết, cậu tìm tớ?” – Lý Tấn vội vàng, một lòng chạy về phía Dư Tuyết, hơn nữa, bên cạnh cô bé còn có một Đường Hoan hung thần ác sát, cực kỳ thu hút sự chú ý nên cậu chàng hoàn toàn không phát hiện Đổng Trăn Trăn đứng cách đó không xa.
Đổng Trăn Trăn cảm thấy có chút mất mát… ấy vậy mà Lý Tấn lại không chú ý tới con bé.
***
Dư Tuyết mãi vẫn chỉ nhỏ giọng khóc lóc, không nói lời nào, tới khi Lý Tấn bắt đầu sốt ruột nóng nảy thì mới sợ sệt chỉ vào Đường Hoan: “Đổng Trăn Trăn cảm thấy chúng ta quá gần gũi nên phái người tới ‘dạy dỗ’ tớ. Lý Tấn, sau này chúng ta đừng đi chung với nhau nữa.”
Đường Hoan cũng phải á khẩu với những gì mình đang thấy.
Tuy rằng chính cô đã yêu cầu Dư Tuyết vu oan cho Đổng Trăn Trăn, nhưng, bé gái này diễn cũng đạt thật ấy, bỏ xa đám bạn cùng trang lứa.
Thủ đoạn của Đường Hoan cực kỳ đơn giản, thô bạo. Từ đầu, cô đã chẳng có ý định hướng dẫn từng bước, từng bước cho một đứa trẻ trâu chỉ chăm chăm đâm đầu vào tình yêu rồi. Để cho con bé trải nghiệm cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch tội là tự khắc mất hết hy vọng ngay.
Nghe Dư Tuyết nói xong, Lý Tấn chẳng hề hoài nghi chút nào, cậu chàng trừng mắt nhìn Đường Hoan như nhìn kẻ thù.
Đổng Trăn Trăn cảm thấy có chút không đúng, vội vàng chạy tới.
Ngay cả khi nhìn thấy Đổng Trăn Trăn, Lý Tấn cũng vẫn vững vàng đứng phía trước Dư Tuyết, hơn nữa, ánh mắt cậu chàng nhìn Đổng Trăn Trăn còn ngập tràn phẫn nộ, phẫn nộ tột cùng, tựa như đang chất vấn vì sao con bé lại là loại người này?
Đường Hoan đứng một bên xem kịch vui.
Đổng Trăn Trăn hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra. Con bé đần mặt nghe Lý Tấn chất vấn:
“Cậu và Dư Tuyết đều là con gái, tại sao cậu lại có thể mang tên du côn này tới hù dọa cậu ấy?”
Đổng Trăn Trăn: “Tớ…”
“Hơn nữa, tớ và cậu ấy chỉ là bạn thân của nhau mà thôi, tại sao cậu lại có thể ghen tị một cách ghê gớm đến vậy? Hàng ngày, cậu bực tức, vô cớ gây sự với tớ đã đành, giờ cậu còn đi bắt nạt người khác nữa à? Đổng Trăn Trăn, cậu không cảm thấy mình quá đáng quá rồi sao?”
Là một cô con gái cưng chưa từng phải chịu tủi hờn, Đổng Trăn Trăn vừa luống cuống, vừa bực tức, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: “Tớ không làm chuyện đó! Không liên quan gì tới tớ hết!”
Con bé còn không biết đã xảy ra chuyện gì nữa kìa!
“Dư tuyết sẽ vô duyên vô cớ vu oan cho cậu à?” – Lý Tấn cực kỳ phẫn nộ.
Đổng Trăn Trăn đờ mặt:……
Dư Tuyết không vô duyên vô cớ vu oan cho con bé nên là con bé sẽ vô duyên vô cớ đi gây sự với Dư Tuyết ư?
Vì sao câu chàng không thể đổi vị trí, tự hỏi lại một chút?
“Đổng Trăn Trăn, dám làm không dám nhận, tớ cực kỳ, cực kỳ coi thường cậu!”
Câu nói này của Lý Tấn đã hoàn toàn đè bẹp tia hy vọng cuối cùng trong lòng Đổng Trăn Trăn.
Coi thường con bé?
Con bé đường đường là tiểu thư nhà họ Đổng, tới lượt người khác coi thường con bé?
Đổng Trăn Trăn tức phát điên, trực tiếp đẩy Lý Tấn ngã lảo đảo, sau đó thở hồng hộc, quát: “Tớ đã nói là tớ không làm! Ai cần cậu tin? Tin hay không tùy cậu! Lý Tấn, cậu là kẻ mù!”
Dứt lời, con bé vội vàng lau nước mắt, chạy đi.
Kịch hay mới ra lò, Đường Hoan xem chưa đã thèm, chậc chậc chậc.
Thật khó tin màn kịch tình cảm chấn động linh hồn như vậy lại thuộc về một đám trẻ trâu.
Sau khi chứng kiến hết thảy, Đổng Ngư Hàm nhịn không được, giật giật khóe môi. Quả nhiên, anh không nên trông chờ một người thô ráp như cô có thể nghĩ ra kế sách gì đó hàm súc. Chỉ là, không thể không thừa nhận, phương pháp này của cô tuy đơn giản, thô bạo nhưng cũng là cách có hiệu quả nhanh chóng nhất.
Đường Hoan khẽ meo meo[1] sấn tới bên cạnh Đổng Ngư Hàm.
[1]khẽ meo meo: khẽ khàng, nhẹ nhàng tựa mèo.
Mỗi khi nhìn thấy một vị tiểu ca có vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình ngạo kiều, Đường Hoan sẽ không kiềm chế được, ngo ngoe rục rịch muốn trêu ghẹo người ta.
“Tình yêu mà không có sự tin tưởng chắc chắn sẽ không bền lâu.” – Đường Hoan đại lão bắt đầu gợi chuyện.
“Ừ” một tiếng, Đổng Ngư Hàm không đoán ra được trong hồ lô của cô đang tính bán cái gì[2].
[2] ý nói không biết Đường Hoan đang định làm gì.
“Cho nên từ nay về sau, bất kể là xảy ra chuyện chi, tôi cũng sẽ luôn luôn, hoàn toàn tin tưởng vào cậu.”
#Bàn về một trăm phương pháp mặt dày gợi chuyện tán tỉnh “tro bay khói tàn”# [3]
Đổng Ngư Hàm:…… Không biết vì sao anh luôn có “xúc động” muốn lấp kín miệng cô lại.
[3]论强撩灰飞烟灭的一百种方法: theo ý hiểu của Diệp mỗ về đoạn này thì ý câu này là “bàn về một trăm phương gợi chuyện tán tỉnh người ta theo cách gượng ép, khiến ng ta nghe xong phải cạn lời, kiểu: chuyên gia kết thúc câu chuyện(khi một người mở miệng ra thì câu chuyện những người xung quanh đang nói sẽ kết thúc ngay tại đó luôn) ấy. Cao nhân nào hiểu sâu hơn, giải thích cho Diệp mỗ với.
🤣 vui vẻ cho ngày mới !
Chúc nàng ngày mới vui vẻ nha ❤️
Cảm ơn nàng nha
Hay quá😍😍😍
😍😍