CHƯƠNG 548 – Lão đại, cầu “bảo kê”(27)
“Chị đây là cận vệ của anh trai cô, biết cận vệ nghĩa là gì không?”
Chậc, boss phản diện không hổ là boss phản diện, tới xem kịch mà vẫn không quên mang theo văn kiện để xử lý.
Dáng ngồi của anh cực kỳ ưu nhã, hơi cúi đầu nhìn văn kiện đặt trên đầu gối, đôi lông mi dài ấy khiến đôi mắt anh như thể chứa cả một dòng suối trong veo vậy.
“Nhưng anh trai tôi đã điều chị đến bên tôi, chị không còn là vệ sĩ riêng của anh ấy nữa!” – Là một người cuồng anh trai, nếu có chị gái xinh đẹp nào đó tới gần anh trai mình, con bé còn có thể cho qua, chứ tên bất nam bất nữ này thì không được, tuyệt đối không được!
Đường Hoan nở một nụ cười vô cùng xấu xa: “Ý cô là anh trai cô điều chị đây qua cho cô nên giờ chị đây là vệ sĩ riêng của cô, đúng không? Sao, muốn biết vệ sĩ riêng là như thế nào không?” – tiếng cười hê hê hê của Đường Hoan nghe cực kỳ đáng khinh.
Đổng Trăn Trăn lập tức liên tưởng tới buổi tối ngày hôm ấy. Con bé bất giác rùng mình, sau đó nhanh chóng “bán” luôn anh trai mình: “Không! Chị vẫn luôn là vệ sĩ riêng của anh trai tôi, không phải vệ sĩ riêng của tôi!”
Đúng là trẻ trâu, dọa chút đã sợ rồi!
Người nghiêm túc làm việc bên cạnh, Đổng Ngư Hàm:……
Thật muốn ném luôn cả hai người này xuống xe.
……
Xe dừng lại trong sân trường.
“Biết số điện thoại của bạn nữ kia không?”
Sau khi hỏi được số điện thoại từ Đổng Trăn Trăn, Đường Hoan trực tiếp gọi điện: “Bạn học Dư, tới bãi cát trong sân thể dục một chút.”
“Xin hỏi ai đấy?”
“Chẳng phải cô em tới đây thì sẽ biết tôi là ai à, nhiều lời như vậy làm gì? Nếu cô em không tới, hôm nay, chủ nhiệm lớp cô em sẽ biết chuyện cô em và Lý Tấn đang yêu đương.” – Đường Hoan nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu cực kỳ hung dữ,
Cô bé ở đầu dây bên kia có vẻ khá hoảng loạn, vội vàng ngắt điện thoại.
“Cô cảm thấy con bé ấy có tới đây không?” – Đường Hoan nhàm chán đu xà kép.
“Người lạ gọi điện thoại, chắc chắn bạn ấy sẽ không tới.”
Hơn nữa, chị còn dùng cái cớ vụng về như vậy để dụ người ta nữa chứ. Dư Tuyết và Lý Tấn không có gì với nhau thì sao phải sợ bị người ta uy hiếp nói ra chuyện yêu đương sớm để rồi tự đâm đầu vào lưới, đi tới nơi này?
“Nhưng nếu con bé tới thật thì sao? Cô cảm thấy việc ấy chứng tỏ điều gì?”
Đổng Trăn Trăn: “……” chột dạ ư?
Không, sẽ không!
Ngồi khá xa Đường Hoan và Đổng Trăn Trăn, Đổng Ngư Hàm đưa mắt nhìn khắp sân thể dục. Sân thể dục rất lớn, hiện tại đã là giờ tan học nên không có người tới đây. Đối với đa số học sinh thì thời gian chính là sinh mệnh, là tiền đồ, là tương lai sau này nên rất ít học sinh dám lơi lỏng, chơi đùa sau giờ học.
Đường Hoan chán chẳng buồn nói chuyện với con bé trẻ trâu này nữa, chầm chậm, khẽ khàng đi tới cạnh Đổng Ngư Hàm.
Tuy có thân hình hơi gầy nhưng Đổng Ngư Hàm lại rất cao, nhìn cực kỳ giống một anh sinh viên mặc sơ mi trắng dịu dàng, văn nhã, mang theo sự ấm áp, ôn hoà như ánh mặt trời lúc ban mai…. Chỉ cần không nhìn vào đôi mắt phượng quỷ quyệt kia thì con ma ốm này cũng không âm trầm, nguy hiểm cho lắm.
Đường Hoan có thể lờ mờ nhìn thấy từ người Đổng Ngư Hàm toát ra cảm giác hâm mộ.
Có lẽ người ta sẽ cảm thấy khó hiểu tại sao một cậu thiếu gia lớn lên trong vại mật, sinh ra đã ngậm muỗng vàng như Đổng Ngư Hàm lại hâm mộ người khác, nhưng, Đường Hoan lại hiểu.
Khi người nào đó không có tuổi thơ, không có “đồng bọn”, chưa từng có được một người bạn chân chính, thật lòng, thật tình đối xử với mình thì chắc chắn sẽ cảm thấy trống vắng.
Đặc biệt là người như Đổng Ngư Hàm……
Từ lúc sinh ra, anh đã được Đổng lão gia tử coi là người thừa kế, quyết tâm bồi dưỡng, cho nên chắc chắn anh sẽ không được lớn lên như một đứa trẻ bình thường, từ nhỏ đã được dạy đạo lý: lòng người hiểm ác.
Giáo dục nghiêm khắc như vậy là vì muốn tránh việc anh sẽ nương tay với bạn mình khi trưởng thành.
Cách dạy dỗ này thật sự tàn nhẫn, nhưng cũng rất thiết thực.
“Đừng nói là cậu chưa từng tới sân thể dục chạy bộ nha?” – Đường Hoan nhẹ nhàng tới đứng bên cạnh Đổng Ngư Hàm, thấp giọng hỏi.
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua.
Lần này, Đổng thiếu không tiếp tục giữ im lặng nữa mà nhàn nhạt đáp lời, giọng điệu mang theo chút tự giễu: “Cô cảm thấy cơ thể tôi có thể chạy bộ ư?”
Thật ra, chạy chầm chậm một vòng cũng không sao, nhưng, từ nhỏ anh đã bị lão gia tử quản vô cùng nghiêm, ông ấy gần như là đã tiêu trừ, che chắn toàn bộ những vấn đề có thể gây hại cho anh, bởi vì hiện tại, Đổng gia không thể thừa nhận nổi những hiểm nguy sau khi mất đi một người thừa kế.
Đằng ấy cho rằng Đường Hoan sẽ an ủi Đổng Ngư Hàm ư?
Không! Chẳng hiểu Hoan lão đại chập mất cọng dây thần kinh nào mà lại buột miệng thốt lên một câu: “Vậy thì cậu đúng là thảm thật!”
Đổng Ngư Hàm:……
Không biết vì sao đột nhiên anh lại muốn chửi bậy. Chẳng lẽ anh lại không biết mình thảm ư? Còn cần người khác nhấn mạnh thêm một lần?
Phảng phất như nghe được tiếng nghiến răng của Đổng Ngư Hàm, dục vọng cầu sinh của Đường Hoan bùng nổ, cô chữa cháy: “Tuy sức khỏe cậu không tốt, thường xuyên có hàng tá người xoay quanh khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy bị trói buộc nhưng vẫn tốt hơn là phải sống như tôi, không có người che chở, tự thân lăn lê bò lết ngoài xã hội, sống như một con chó.”
Đổng Ngư Hàm lẳng lặng quay đầu nhìn cô.
Đường Hoan cúi đầu, xoa xoa góc áo. Có thể nhìn ra được, cô không phải người giỏi than khổ.
Một người đã trải qua quá nhiều trắc trở, chịu vô số tủi hờn, khi thật sự muốn kể lại những nỗi khổ của bản thân, họ sẽ chẳng biết nên phải kể thế nào. Những cực khổ trong cuộc sống đã sớm trở thành một bộ phận không thể tách rời trong sinh mệnh họ, họ đã quên mất cách diễn tả cảm giác đau lòng rồi.
“Được người bảo vệ vẫn tốt hơn chẳng có ai che chở, đặc biệt là người bệnh tật như cậu, nếu không có ai bảo vệ thì chẳng biết cậu đã chết ở góc xó xỉnh nào rồi cơ, chính vì vậy, cậu vẫn nên cảm thấy may mắn khi được sinh ra ở Đổng gia đi.” – Không cho phép bản thân đắm chìm trong bầu không khí bi thương này quá lâu nên Đường Hoan đã lập tức “quay xe”, chốt hạ một câu như vậy.
Đổng Ngư Hàm:…… Nghe vế đầu còn có thể cảm nhận được chút chân thành, nghe xong vế sau thì chỉ muốn bóp chết cô luôn cho rồi!
Đúng lúc này, vẻ mặt không mấy tốt đẹp, Đổng Trăn Trăn đi tới, chỉ chỉ ngón tay vào thân hình xuất hiện đằng xa:
“Dư Tuyết tới.” Rốt cuộc Dư Tuyết tới đây làm gì? Đáng lẽ giờ này bạn ấy phải ngồi trong phòng, bình tâm học chứ!
Đường Hoan cười đầy thâm ý, vỗ vỗ bả vai Đổng Trăn Trăn: “Em gái nhỏ à, hôm nay chị đây sẽ cho em biết nào là tra nam.”
Dứt lời, cô sải bước đi tới hố cát cạnh sân thể dục.
Dư Tuyết sợ hãi nhìn “quái vật khổng lồ” cao hơn mình vài cái đầu trước mắt, hỏi: “Anh là ai, gọi tôi ra đây làm gì?”
Đường Hoan nhướng mày.
Đứng trước mặt cô bây giờ cũng chỉ là một bé gái choai choai mà thôi, có một số thời điểm, cô thật sự không muốn chen chân vào việc của những đứa trẻ mới lớn này.
Thấy cô không nói lời nào, Dư Tuyết lại tiếp tục hỏi với vẻ đầy nhút nhát, sợ sệt: “Vì sao anh lại biết chuyện của tôi và Lý Tấn?”