CHƯƠNG 547 – Lão đại, cầu “bảo kê”(26)
Đổng Trăn Trăn trẻ trâu, Đổng Ngư Hàm cũng trẻ trâu!
Vừa phải cưng chiều ông anh, vừa phải dạy dỗ cô em, thế giới này quả thật khiến người ta “đau trứng”.
Nửa tin nửa ngờ, Đổng Trăn Trăn còn cố mạnh miệng: “dù sao thì Lý Tấn cũng không phải tra nam, tôi tin tưởng cậu ấy! Nói đi, chị muốn dùng cách nào để thử Lý Tấn? Nếu cậu ấy không phải tra nam như lời chị nói thì chị phải lập tức cút đi chỗ khác nhá!”
Đường Hoan cười đầy âm trầm.
Cô không giỏi làm những việc khác, nhưng, đối phó với một thiếu nữ đang tuổi nổi loạn thì vẫn dư sức!
Tuy Đổng Ngư Hàm điều cô tới bên Đổng Trăn Trăn là vì không muốn thấy cô nhưng Đường Hoan vẫn tỏ vẻ: Tôi là người dễ dàng bỏ cuộc thế ư?
Papa phản diện, tôi muốn nắm lấy tay cậu đi hết đường đời… phì phì, nắm lấy tay cậu, cùng đi lên đỉnh cao nhân sinh! Gây sự chú ý với cậu là nhiệm vụ hàng đầu của tôi!
Với suy nghĩ ấy, sau khi đưa Đổng Trăn Trăn về, Đường Hoan đã khẽ khàng, sờ soạng đi tới phòng sách của Đổng Ngư Hàm.
Thật ra, suy cho cùng thì Đường Hoan ỷ vào việc mình có một cơ thể khỏe mạnh nên mới tích cực tác oai tác quái vậy thôi.
Nào là chơi chết khí vận chi tử, rồi là đi lên con đường công danh rộng mở, coi bộ dã tâm của bia đỡ đạn Hoan còn lớn hơn cả Boss phản diện đấy chứ.
Đường Hoan cứ vậy bất ngờ, tự nhiên xuất hiện trước mắt Đổng Ngư Hàm.
Không tự chủ được, Đổng Ngư Bàm giật giật khóe miệng
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô cần phải dạy dỗ Trăn Trăn nên người xong mới được xuất hiện trước mặt tôi.”
Đổng Ngư Hàm bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình.
Khi quyết định hợp tác với Lãnh Hoan, anh đã khống chế, tính trước mọi nguy hại, thậm chí còn chuẩn bị xong phương án hành động sau khi Đổng gia chiếm được một vị trí nhỏ trong giới xã hội đen, nếu Lãnh Hoan không phải là người dễ khống chế, Đổng gia sẽ trực tiếp qua cầu rút ván!
Thượng vị giả[1] cần một người nghe lời chứ không phải một đối tác quá thông minh.
[1]thượng vị giả: người có địa vị, chức vị, nắm quyền.
Ai ngờ, sau khi hợp tác, Đổng Ngư Hàm phát hiện….
Lãnh Hoan……
Hiện tại, Đổng Ngư Hàm cho rằng việc phải tính toán, lên kế hoạch để khiến cô đi đời nhà ma là một sự vũ nhục đối với thủ đoạn, lòng dạ thâm sâu của bản thân anh.
Cô thường xuyên “động kinh”, anh chán chẳng buồn giết cô nữa!
“Vì ngừa con bé yêu sớm nên cậu mới muốn ném con bé tới trường quý tộc thôi, đúng không? Tôi nói cho cậu nghe, chuyện này, không tới một tuần là tôi có thể dẹp yên cho cậu!”
Đường Hoan lặng lẽ duỗi móng vuốt tới đĩa hoa quả trên bàn làm việc của Đổng Ngư Hàm. Cô cầm lên một quả quýt, lột vỏ, sau đó tách một nửa ra thành từng múi, đưa tới bên miệng Đổng Ngư Hàm, nửa còn lại, cô trực tiếp nhét hết vào miệng mình, phồng má nhai nhai vài cái rồi nuốt luôn.
Thật sự không thể trách cô vì đã làm như vậy được, nếu trách thì phải trách quả quýt này quá nhỏ, ăn kiểu phụ nữ, từng múi, từng múi không hợp hình tượng hiện tại với cô!
Đổng Ngư Hàm: “……”
Chẳng hiểu vì sao trong đầu anh lại xuất hiện một suy nghĩ vô cùng quái dị, anh cảm thấy người phụ nữ chết tiệt này coi anh như một con chim hoàng yến. Cô hành động như thể anh là một đóa hoa trong nhà kính, không chịu nổi bão táp mưa sa, và, cô đã tự động đặt mình vào vị trí là một người đàn ông.
Không được, anh không thể tiếp tục suy nghĩ miên man, nếu nghĩ tiếp, anh sẽ lại tức điên lên mất!
“Một tuần là có thể dẹp yên? A, cô muốn giết người, hay là định uy hiếp, đả bổng đánh uyên ương[2]? Tôi cảnh cáo cô, Trăn Trăn cực kỳ cứng đầu, tốt nhất là cô đừng làm trái ngược hoàn toàn với ý muốn của con bé! Nếu cô chỉ trị được ngọn, không trị được gốc, tôi sẽ không khách khí với cô!”
Cúi đầu nhìn văn kiện, Đổng Ngư Hàm thong thả nói. Mặc dù là một câu uy hiếp nhưng khi được anh nói ra lại có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa, giọng anh cực dễ nghe, khiến người ta không thể tức giận nổi.
[2]đả bổng đánh uyên ương(dùng gậy đánh một đôi uyên ương để chia rẽ chúng): chia rẽ một cặp đôi đang yêu nhau.
Đường Hoan tự tin xua xua tay: “Yên tâm, tôi không đe doạ hay giết ai cả, tôi đâu phải người thô bạo như thế! Tôi sẽ khiến em cậu ngoan ngoãn chặt đứt tình cảm, không để lại cho con bé chút ám ảnh tâm lý nào.”
Thấy Đường Hoan nói chắc như đinh đóng cột, Đổng Ngư Hàm đột nhiên cảm thấy có chút tò mò: “A, vậy cô nói đi, cô có cách gì?”
“Đàn ông con trai ấy mà, ai nấy đều là cái móng heo bự hết, thói hư tật xấu mắc phải cũng na ná nhau thôi.” – Đầy tâm đắc, Đường Hoan cảm thán.
Đổng Ngư Hàm nghẹn lời: “……”
Móng heo bự là cách hình dung quái dị gì vậy?
“Cậu muốn biết tôi làm thế nào thì tới lúc tôi thực hiện kế hoạch, câu đi cùng tôi tới xem tận nơi là biết.” – Vốn định nói hết kế hoạch của mình ra nhưng sau khi nhìn thoáng qua Đổng Ngư Hàm, Đường Hoan đã thay đổi chủ ý.
“Úp úp mở mở trước mặt tôi, lá gan của cô lớn thật.” – nâng mắt nhìn Đường Hoan, Đổng Ngư Hàm lên tiếng.
“Đừng tỏ vẻ nữa. Một câu thôi, cậu có đi hay không?” – Đường Hoan nhanh chóng “chọc thủng” hành động của Đổng Ngư Hàm.
Cô đã sớm nhìn thấu con ma ốm này rồi, trông thì có vẻ hiền lành, phúc hậu đấy nhưng khi thật sự muốn “xử” ai thì thường hành động như rắn độc, một chiêu chí mạng, không hề cho đối phương cơ hội phản kháng, trái lại, khi anh nói ra những lời hung ác mới là lúc anh vô hại nhất. Nếu anh thật sự cảm thấy khó chịu với cô thì đã sớm cho người xử cô rồi.
Gân xanh trên thái dương Đổng Ngư Hàm giật giật: “Đi.”
“Tôi biết là cậu sẽ đi mà.” – Đường Hoan vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ mình đã đoán trước được rồi. – “Hai ta thương lượng chút đi. Sau này cậu đừng cứ động một tí là hù dọa tôi nữa, tôi sẽ không để bản thân mình bị xoay vòng vòng đâu, cậu dọa tôi cũng vô dụng. Tôi lăn lộn, dãi nắng dầm mưa nhiều năm như vậy, muốn dọa tôi đâu phải chuyện dễ!”
Đổng Ngư Hàm: “……”
Gân xanh trên thái dương anh “nhảy” càng thêm vui sướng.
Câu nói tàng đao của anh chỉ để dọa nạt người khác thôi ư? Đó là lời cảnh cáo! Cảnh cáo đối phương nếu cứ vượt qua ranh giới thì sẽ tạo thành hậu quả mà cả hai bên đều không mong muốn! Nếu đối phương làm lơ lời cảnh cáo, tiếp tục hành động quá giới hạn thì đồng nghĩa với việc muốn trở mặt với nhau.
Từ trước tới nay, tiêu chí làm việc của thượng vị giả là: có thể hành động, ra tay không để lại đường lui cho đối phương, nhưng, tuyệt đối không thể nói chuyện quá mức quyết tuyệt với đối phương, chính vì vậy nên ở bất kỳ hoàn cảnh nào, bọn họ đều nói chuyện mang theo hơi hướng “nghệ thuật”. Kết quả, trong suy nghĩ của con người quê mùa như Lãnh Hoan thì lời cảnh cáo của Đổng Ngư Hàm lại thành một câu hù dọa?
Đổng Ngư Hàm:…… quả thật là không thể nói về biển rộng trời cao với một con ếch ngồi dưới đáy giếng được![3]
[3]夏虫不可语冰(không thể nói chuyện về băng tuyết với côn trùng mùa hè): ý mỉa mai, không thể nói chuyện được với người có tầm hiểu biết hạn hẹp.
Đổng Ngư Hàm cũng chẳng biết vì sao mình lại có thể chịu đựng “tên” côn đồ quê mùa này tới vậy. So với những người khác, có thể nói là anh đã cực kỳ bao dung cô, chắc là vì cô còn giá trị lợi dụng, hơn nữa, so với những thế lực xã hội đen ngoài kia, thế lực của cô đơn giản hơn, không cần phải tốn nhiều tâm tư.
Trên thương trường, Đổng Ngư Hàm thành danh từ ngày còn là một cậu thiếu niên. Từ nhỏ, anh đã đeo trên lưng trọng trách nặng nề, dù sức khỏe không tốt nhưng được lão gia tử yêu quý, coi trọng nên vẫn trở thành người thừa kế của Đổng gia. Chỉ có điều, đã là con người thì cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi, cho nên, anh vẫn theo bản năng thích giao tiếp với những người đơn giản hơn, ít ra thì khi ở cạnh người thiếu mất một sợi dây thần kinh, anh sẽ được thả lỏng đôi chút.
…
Đổng Trăn Trăn vô cùng khó chịu: “Chị là người ngoài, vì sao lại ngồi chen vào giữa tôi và anh trai tôi?” – Con bé phải tận mắt nhìn xem cái con người đàn ông không ra đàn ông, phụ nữ không ra phụ nữ này làm thế nào để khảo nghiệm tình cảm của Lý Tấn dành cho con bé.
Đường Hoan vui vẻ ngồi lại gần Đổng Ngư Hàm, bơ hoàn toàn con bé trẻ trâu bên cạnh.