CHƯƠNG 546 – Lão đại, cầu “bảo kê”(25)
“Sao cô lại quan tâm tới việc bên cạnh Đổng Xuyên có bao nhiêu đóa ‘đào hoa’? Đừng nói với tôi là cô chưa dứt tình nha!” – Thân Tố hỏi dò.
Nếu Hoan gia thật sự chưa dứt tình thì cô nàng sẽ giải quyết đứa con chồng trước[1] Đổng Xuyên kia trước khi Hoan gia hồi tâm chuyển ý.
[1]con chồng trước: ý chỉ một người là gánh nặng, vật cản trở.
“Chẳng lẽ sau khi cô tiếp xúc với Bé Cá Con nhà cô xong, phát hiện ra đóa hoa lạnh lùng ấy khó xuống tay hơn Đổng Xuyên nên định quay đầu ăn cỏ cũ[2]?”
“Quay đầu ăn cỏ cũ thì có thể nhưng không đời nào có chuyện tôi quay đầu ăn cứt!” – Đường Hoan kiên quyết tỏ vẻ mình là người có nguyên tắc.
Cô phải biết bên cạnh Đổng Xuyên có bao nhiêu đóa hoa thì mới có thể phỏng đoán được năng lực của hắn đã phát triển tới mức nào.
Dựa theo kịch bản, không bị cô ngáng đường thì giờ có lẽ Đổng Xuyên đã thu phục được chị gái lạnh lùng khoá trên, em gái dịu dàng khoá dưới, đồng thời, hắn ta còn thu hút được một cô thiên kim tiểu thư kiêu căng nữa.
Nhà chị gái lạnh lùng khoá trên, Lâm Hân, làm kinh doanh địa ốc có tiếng ở đế đô, tuỳ tiện đi tới bất cứ khu nào quanh đế đô thì cũng đều có nhà ở. Em gái dịu dàng khoá dưới, Thẩm Cầm, sinh ra trong một thư hương thế gia[3], cha mẹ là hiệu trưởng của một trường đại học danh tiếng ở đế đô, người trong dòng tộc, ai nấy đều có địa vị quan trọng trong giới văn nghệ sĩ.
Vị thiên kim kiêu ngạo kia từ nhỏ đã chướng mắt Thẩm Cầm. Thẩm Cầm là người dịu dàng, hiền lành, khi bị vị thiên kim kia châm chọc, Đổng xuyên đã đứng ra bảo vệ bạn gái mình, hành động ấy của hắn đã thu hút thiên kim. Đúng, vi diệu vậy đấy! Hào quang của khí vận chi tử vô cùng trâu bò. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ bị vị thiên kim ngang ngược, đanh đá kia “đánh ngã”, sau đó, vị thiên kim này sẽ thuận tiện trào phúng Thẩm Cầm có bạn trai là Phượng Hoàng nam[4], nhưng, đổi thành Đổng Xuyên thì trong mắt thiên kim lại là: “Người đàn ông này thật quyết đoán! Dựa vào đâu mà người đàn ông quyết đoán như vậy lại thuộc về Thẩm Cầm? Chắc chắn bổn tiểu thư đây sẽ đoạt được hắn về tay mình!”
Đường Hoan thầm chửi thề!
Có điều, cũng may là cô đã ra tay ngáng đường nên giờ Đổng Xuyên vẫn chỉ ở trong giai đoạn tập trung vào chị gái khóa trên lạnh lùng mà thôi. Hắn ta bị đánh thành như vậy, ra đường khéo còn ngại chứ nói gì tới việc đi thông đồng người khác!
Vốn dĩ Lâm Hân còn có chút hảo cảm với vị em trai khoá dưới này, nhưng, sau năm lần bảy lượt hắn lỡ hẹn, chút hảo cảm đó cũng đã mất sạch.
Đổng Xuyên khổ tâm lắm mà không nói ra được thành lời, hắn sợ vác khuôn mặt xanh xanh tím tím đi gặp chị gái khóa trên sẽ bị chị ta ghét bỏ!
Mà chẳng biết “con đàn ông” Lãnh Hoan kia đi đâu mất tiêu rồi, hắn gọi điện thì không thèm nghe, hắn cũng gọi cho Thân Tố không biết bao nhiêu cuộc rồi nhưng Thân Tố lại bảo không rõ hướng đi của con đàn ông kia.
Đường Hoan thầm cười lạnh, gọi không được là vì bố đây đã cho mày vào danh sách đen rồi chứ sao!
[2] “quay đầu ăn cỏ cũ” nguyên văn là “ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ” ý chỉ một người đã quyết tâm bước về phía trước thì sẽ không quay đầu. Ở đây, tác giả dùng “quay đầu ăn cỏ cũ” với nghĩa “quay lại với tình cũ”
[3]thư hương thế gia: gia tộc có dòng dõi, truyền thống là những người có học vấn, tri thức cao, có địa vị trong giới văn nghệ sĩ. Tương đương với thư hương môn đệ
[4]phượng hoàng nam: chỉ những người đàn ông có xuất thân nghèo khó “bay lên” nhờ gia thế nhà vợ, người yêu.
***
Sau khi tan học, Đổng Trăn Trăn tình chàng ý thiếp cùng một nam sinh ở ngay ngoài cổng trường. Tình yêu tuổi trẻ luôn nồng cháy vậy đấy, cho dù chỉ là tan học, ai về nhà nấy thôi cũng như sinh ly tử biệt vậy, hai bên không muốn tách ra chút nào.
“Cậu nhóc đấy là bạn trai của cô đấy hả?” – Đường Hoan đột ngột mở miệng hỏi sau khi Đổng Trăn Trăn vừa bước lên xe.
Đại tiểu thư kiêu ngạo, ngẩng cao đầu, định khoe khoang người con bé thích là người có thành tích tốt nhất lớp, tuy rằng so với những học sinh trong trường quý tộc thì thành tích của cậu chàng không được coi là nổi bật, nhưng, cậu chàng dựa vào chính mình để đạt được những thành tích ấy, còn học sinh trong trường quý tộc thì đều có gia sư riêng dạy bù.
Đổng Trăn Trăn chưa kịp mở miệng khoe thì đã bị Đường Hoan tạt một gáo nước lạnh: “Vừa không đẹp trai, vừa không khí chất, kém xa so với anh cô.”
Nói thật, nam sinh với nhan sắc, khí chất tầm đó có rất nhiều.
Đường Hoan rất giỏi nhìn người. Cô thấy được, khi đối mặt với Đổng Trăn Trăn, cậu nam sinh kia luôn khen ngợi, đề cao con bé, cả cơ thể hơi rụt về phía sau, từ góc nhìn của người ngoài, cậu chàng luôn ở trong trạng thái không dám đứng thẳng lưng.
Theo lý mà nói thì tình yêu của một nam sinh mười ba, mười bốn tuổi, đang trong độ tuổi thích thể hiện thì thường vô cùng thuần tuý, cậu chàng phải cưng chiều, nâng niu bạn gái trong lòng bàn tay mới đúng, chứ không phải rúm ró, lấy lòng như vậy. Một khi cố tình lấy lòng thì chắc chắn có ý đồ!
“Chị thấy ánh mắt cô chẳng ra gì cả, kém xa so với ánh mắt của chị.” Dù sao thì người chị đây coi trọng chính là anh trai cô.
Đổng Trắn Trăn tức đến mức đấm thùm thụp vào ghế lái phía trước: “Cho xe chạy đi, nhanh lên cho tôi!”
Con bé muốn về nhà thật nhanh, méc với anh trai, để anh trai con bé điều tên biến thái này tới chỗ khác!
Vô tình nhìn thấy cảnh trong sân trường, Đường Hoan lên tiếng ngăn cản: “Từ từ, xem cái này đã.”
“Có cái gì hay ho mà xem?”
“Đương nhiên là xem cảnh bạn trai nhỏ của cô bắt cá hai tay thế nào rồi!” – Đường Hoan cười đầy “nguy hiểm”.
Nam sinh vừa nói tạm biệt với Đổng Trăn Trăn giờ đang sánh vai cùng một thiếu nữ ngây thơ trong sáng, dù hai người không có hành động gì thân mật nhưng đi cạnh nhau lại tạo lên một khung cảnh vô cùng hài hoà.
“Chị đừng ăn nói linh tinh, tôi biết bạn nữ kia, bạn ấy là học sinh lớp bên cạnh, sống cùng khu với Lý Tấn, hai người thường xuyên đi học cùng nhau, có thể ‘có gì’ được chứ?” – Không cao hứng, Đổng Trăn Trăn phản bác.
Đường Hoan cười đầy thâm ý.
Trong rất nhiều trường hợp, con gái càng ngây thơ trong sáng thì càng dễ bị lừa. Người đời đa phần là khinh thiện, sợ ác, gió chiều nào xoay chiều ấy, làm gì có nhiều thân sĩ nho nhã cảm động trước sự thiện lương của “ngốc, bạch, ngọt”[5] rồi sau đó không màng tất cả mà bảo vệ cô nàng ngốc-bạch-ngọt đó.
Tuýp người mà một ngốc-bạch-ngọt thu hút tới không phải là tổng tài bá đạo mà thường là thứ “quỷ hút máu” có thể lấy mạng người ngốc nghếch.
“Chị cười cái gì? Tôi nói sai à?” – Thấy nụ cười nhàn nhạt khinh khỉnh của Đường Hoan, không hiểu sao lòng Đổng Trăn Trăn lại dấy lên dự cảm chẳng lành, con bé càng thêm tức giận – “Tôi quen Lý Tấn lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu cậu ấy?”
Đường Hoan nhún vai, tỏ vẻ “cô vui là được”.
Thiếu nữ trong độ tuổi “trung nhị” thường có một “bệnh” chung là người khác càng tỏ ra thuận theo, “thế nào cũng được, chẳng có gì quan trọng” như vậy thì càng cảm thấy không yên tâm.
“Rốt cuộc thì chị muốn nói cái gì? Chị đang cười cái gì? Chị nói đi!” – Đổng Trăn Trăn bắt đầu bám Đường Hoan, kiểu gì cũng muốn cô nói cho rõ ràng.
Đường Hoan è hèm lấy giọng, sau đó cười đầy quỷ dị: “Em gái nhỏ, em nghe tới hai chữ tra nam bao giờ chưa?”
“Lý Tấn không phải tra nam!”
“Không biết phải giữ khoảng cách với nữ sinh khác, khi có chuyện xảy ra mà không đứng về phía cô, mẫu người như vậy chính là tra nam.” – Dạy dỗ trẻ trâu quả là một việc “nặng nhọc” đối với Đường Hoan – “Có muốn kiểm chứng không, hửm?”