CHƯƠNG 550 – Lão đại, cầu “bảo kê”(29)
Sau khi mặt dày gợi chuyện tán tỉnh Đổng Ngư Hàm xong, dục vọng cầu sinh của Đường Hoan bỗng nhiên dâng cao một cách mãnh liệt, cô nhanh chóng chạy đi tìm Đổng Trăn Trăn. Dù sao thì từ tận sâu trong xương tủy, Đường Hoan cũng chỉ là một người hèn nhát mà thôi, Đổng Ngư Hàm mới là lão đại hàng thật giả thật. Nếu chẳng may cô thực sự chọc điên anh, chắc chắn anh sẽ cho cô “bay màu”.
Sau khi chạy đi, Đổng Trăn Trăn tìm tới một bãi cỏ, ngồi xuống, ôm gối khóc cực kỳ thương tâm. Nhìn thấy Đường Hoan đi tới, con bé càng thêm phẫn nộ, giận sôi máu, rít gào: “Tại chị hết!”
Đường Hoan vươn “móng vuốt ác ma” vỗ vỗ đỉnh đầu Đổng Trăn Trăn: “Chuyện này không thể hoàn toàn trách chị được, chỉ có thể trách cô không có mắt nhìn người thôi.”
“Là chị bảo Dư Tuyết hãm hại tôi! Nếu không, Lý Tấn sẽ không hiểu nhầm tôi!”
Cô gái nhỏ nào chịu nổi đả kích, khóc tới mức nước mắt nước mũi lem nhem, chẳng thèm giữ hình tượng nữa.
“Đúng không?” – Đường Hoan hỏi ngược lại – “Nếu cô thật sự cho rằng tất cả mọi chuyện đều tại chị thì sao phải khóc thương tâm thế này? Cô có dám đảm bảo với chị là lý do cô phẫn nộ không phải vì Lý Tấn không tin cô, cũng chẳng thèm nghe cô giải thích không?”
Con bé Đổng Trăn Trăn này có tiềm chất của một người “não tàn yêu đương”[1], vừa đụng tới chuyện tình cảm là vứt đầu óc đi nơi khác! Nếu không, tới năm mười lăm, mười sáu tuổi đã không bị Đổng Xuyên lừa lên lừa xuống, mang thai khi vẫn còn là trẻ con, đã vậy còn ngây thơ cho rằng mình gặp đúng người. Nói tóm lại, con bé não tàn như vậy là vì thiếu kinh nghiệm va chạm với người đời, luôn cảm thấy cuộc sống này quá đơn giản, không có “khói mù”.
[1]恋爱脑 (luyến ái não): tạm dịch: não tàn yêu đương, ý chỉ một người yêu khi vào là “tàn cả não”, mất hết lý trí.
“Dư Tuyết chỉ mới khóc lóc kể lể một câu, cô em đã phải gánh trên lưng việc xấu mà mình không hề làm. Cô em nghĩ rằng người thật sự yêu thương cô em sẽ không cho cô em cơ hội giải thích ư?”
Đổng Trăn Trăn tủi thân, khụt khịt khóc. Thật ra con bé hoàn toàn hiểu những gì Đường Hoan nói.
“Nhưng chị đâu cần phải chọc rách toạc mọi chuyện ra đến mức này!”
Mối tình đầu đời đã kết thúc một cách tàn nhẫn như vậy… Thà rằng mọi thứ kết thúc là vì con bé bị anh trai ép buộc chuyển trường còn hơn, ít ra thì vẫn có thể giữ lại những ký ức tốt đẹp, chứ trải qua việc lần này, làm gì còn hồi ức đẹp đẽ nào nữa, trong đầu con bé bây giờ chỉ sót lại hình ảnh Lý Tấn hung tợn khinh bỉ con bé mà thôi.
“Không khiến mọi việc bung bét hết ra thì cô có hồi tâm chuyển ý nhanh thế này không? Vì muốn tốt cho cô nên chị mới làm vậy đấy!” Đối mặt với một đứa trẻ trâu biết dừng chân trước bờ vực, Đường Hoan vẫn rất ưu ái.
Nghĩ lại thái độ của mình đối với Đường Hoan những ngày qua, Đổng Trăn Trăn cảm thấy có hơi ngượng ngùng. Vì thế, con bé khịt khịt mũi, do dự nói: “Nhưng tôi cư xử với chị tệ như vậy, sao chị lại vẫn đối tốt với tôi?”
Đường Hoan nhanh chóng né người sang một bên, bày ra vẻ đề phòng: “Cô em cũng đừng vì chị đây đối tốt với cô em mà đột nhiên quang sang thích chị đây đấy nhé! Chị đây không có hứng thú với cô! Người chị đây nhìn trúng là anh cô!”
Những cô bé mới lớn rất dễ động lòng vì những rung rinh nhất thời.
Đường Hoan tỏ vẻ: cô thừa nhận không nổi!
Đổng Trăn Trăn: “……”
Sắp đi tới chỗ hai người, Đổng Ngư Hàm: “……”
Đổng Trăn Trăn giận sôi: “Ai thích chị chứ! Tôi sẽ không thích chị đâu! Chị không hề có lấy một điểm nào giống phụ nữ mà còn dám mơ ước anh trai tôi á?”
Đường Hoan sờ sờ kiểu tóc đầu đinh của mình, nuôi một thời gian, tóc cô đã dài ra đôi chút. Lại nghĩ tới thân thể cường tráng hiện tại, Đường Hoan cảm thấy có chút nghẹn lời… Ai mà không phải một tiểu tiên nữ cơ chứ, đột nhiên biến thành kim cương barbie[2], cô không cần mặt mũi hay gì?
[2]kim cương barbie: từ dùng để chỉ những người phụ nữ có thân hình vạm vỡ, to lớn. Hình minh hoạ
Sợ lời nói của mình gây tổn thương quá lớn cho Đường Hoan, Đổng Trăn Trăn nhanh chóng chữa cháy: “Có điều, nếu chị thật sự thích anh trai tôi, tôi có thể giúp chị thay đổi. Nhưng, tiêu chuẩn của anh trai tôi rất cao đấy, bẩm sinh chị đã không đủ điều kiện rồi, kể cả có thay đổi, cải tạo lại thì cũng chưa chắc anh ấy sẽ thích chị đâu!”
Một đứa trẻ trâu có bệnh trung nhị thì thường hay rối rắm như vậy đấy!
“Thay đổi kiểu gì? Cô định dựa vào cô và hình tượng bạn gái trước kia của anh cô để cải tạo chị á?”
“Anh trai tôi chưa từng có bạn gái!”
Ngẫm nghĩ tới số tuổi, địa vị của Đổng Ngư Hàm, Đường Hoan cảm thấy: không thể tin nổi!
“Chẳng lẽ là do anh cô có đam mê ‘đặc thù’?” – Đường Hoan buột miệng nói ra những suy nghĩ trong đầu. – “Hay là vì cơ thể không tốt nên phương diện kia không được, phải thanh tâm quả dục nhỉ?”
Đường Hoan cảm thấy khả năng cao là “vế thứ hai”. Tình trạng sức khoẻ của Đổng Ngư Hàm đúng là không thể chịu được những “tàn phá nặng nề”.
Nghĩ vậy, Đường Hoan gật gù công nhận.
Đổng Trăn Trăn hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì. Rốt cuộc thì cô lẩm bẩm làu bàu cái chi đấy?
Đứng sau lưng Đường Hoan, Đổng Ngư Hàm nghe rõ rành rạch từng lời của cô. Mặt anh đổi màu liên tục, trông cực kỳ xuất sắc ngoạn mục. Ấy vậy nhưng… lời cô nói đúng là có chút hợp tình hợp lý… Thật sự là vì lý do sức khỏe nên trước giờ anh vẫn luôn sống khá thanh tâm quả dục. Có điều, chuyện này không đồng nghĩa với việc “anh không được”! Anh cảm thấy mình cần tu thân dưỡng tính nên mới tự khắc chế bản thân mà thôi!
Đổng Ngư Hàm cảm thấy như cổ họng mình đang bị mắc một cái xương, “yomost” khó tả! Đã vậy, chuyện này còn không thể giải thích rõ ràng trước mặt Đổng Trăn Trăn được!
Đường Hoan đứng dậy, nhìn thấy Đổng Ngư Hàm ở ngay sau lưng mình, cô giật nảy người, theo bản năng hỏi: “Cậu nghe thấy gì rồi?”
Mặt không gợn sóng, không để lộ ra chút cảm xúc nào, Đổng Ngư Hàm hỏi ngược: “Cô cảm thấy tôi đã nghe được cái gì?”
Đường Hoan yên lòng. Anh bình tĩnh như vậy thì chắc là chưa nghe thấy gì rồi!
***
Trên đường lái xe trở về, Đường Hoan vô tình nhìn ra ngoài cửa kính, thấy được một bóng hình quen thuộc.
Đổng Xuyên.
Có một vài thời điểm, không thể không khâm phục hào quang trên người khí vận chi tử. Sau lần Thân Tố phái người đi đánh Đổng Xuyên bị hắn cắn ngược, Đường Hoan đã cho tạm dừng hành động đánh lén.
Từ lúc đó tới hiện tại mới được bao lâu cơ chứ, rõ ràng khi ấy hỏi Thân Tố, vận đào hoa của tên lợn giống này mới chỉ như ẩn như hiện thôi, ấy vậy mà giờ hắn ta đã bắt đầu ôm eo mỹ nữ đi trên phố rồi!
Tốc độ mở hậu cung của Đổng Xuyên nhanh không tưởng! Quả nhiên là không nên để hắn có cơ hội ra đường động dục.
Nhìn theo bóng dáng Đổng Xuyên tới tận khi hắn rời khỏi tầm mắt, Đường Hoan mãi vẫn chưa hồi phục tinh thần, cô đang suy tính xem bước tiếp theo phải làm gì.
Có chút phiền toái. Không, phải nói là “thật phiền phức” mới đúng!
Con mẹ nó!
Ngay từ đầu, Đường Hoan đã muốn trực tiếp khử Đổng Xuyên, không phải cô chưa thử, mà là thử rồi nhưng không giết chết được hắn.
Cô biết vận số của mình không ra gì nên chỉ có thể lấy lùi làm tiến, ngày ngày phái người tẩn hắn một trận. Nhưng cứ vậy mãi cũng không được, phải nghĩ ra biện pháp trực tiếp chặt đứt ngọn nguồn hy vọng của hắn.
Phá hỏng miếng ngọc bội hệ thống kia? Ý tưởng này có vẻ khá ổn!
Thời điểm Đường Hoan vừa nhìn ra ngoài cửa kính, Đổng Ngư Hàm cũng đã nhìn theo cô và thấy một tên con trai. Với góc nghiêng kia thì trông hắn ta cũng khá ổn.
Coi dáng vẻ chăm chú không chớp mắt của Đường Hoan, Đổng Ngư Hàm trầm mặt, thậm chí khoé môi còn hiện lên một nụ cười lạnh.
Vừa thấy trai đẹp đã không kiềm chế được, tập trung hoàn toàn vào khuôn mặt người ta?
ngắn quá 🤩🤣
Anh ghen r đúng k 😆😆😆