CHƯƠNG 544 – Lão đại, cầu “bảo kê”(23)
Đường Hoan còn có thể làm gì? Dù sao thì cô cũng đã nhìn trúng boss phản diện rồi, kể cả có quỳ bò thì cũng phải tiếp tục chiều chuộng!
Cậu cứ gây chuyện đi, cứ làm mình làm mẩy nữa đi! Nể tình cậu có một khuôn mặt đẹp, con mẹ nó, tôi sẽ luôn chiều cậu!
[ A, nhan cẩu[1]! Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là kẻ coi trọng vẻ ngoài mà thôi!]
“A, rác rưởi, tôi coi trọng vẻ ngoài đấy, thì sao? Có bản lĩnh, cậu lộ cái mặt cún nhà cậu ra đây cho tôi xem nào!”
[……] hệ thống trầm mặc.
Lần đầu tiên nó hoài nghi “thống sinh”: có phải nó đã quá mềm lòng không? Nó không nên tạo điều kiện cho ký chủ ngốc nghếch nhà nó có cơ hội gây chuyện!
Chỉ là, cũng đâu thể trách nó không biết nhìn người, muốn trách thì phải trách ký chủ quá tinh phân! Trước kia ốm yếu thì trông cực kỳ đáng thương, đáng thương hơn so với bất cứ người nào, ai ngờ được, có sức khoẻ, “đắc thế” một cái là kiêu ngạo tới vậy!
[Thật xin lỗi, hệ thống dễ thương bé nhỏ của ký chủ đã offline, cần ký chủ dỗ dành mới có thể online lại.] – Hệ thống định bán manh một chút.
Dỗ ta, dỗ ta đi!
Nội tâm Đường Hoan không hề dao động, thậm chí cô còn muốn cười, cô hoàn toàn không thèm để ý tới cái hệ thống thích diễn nhà mình.
[1]nhan cẩu: dùng để chỉ những người coi trọng vẻ ngoài, thích những người có “giá trị nhan sắc” cao. Giới trẻ bên Trung thường mượn “cẩu” để hình dung một kiểu người nào đó, giống như “cẩu độc thân” chỉ những người độc thân vậy.
***
Không phải bàn cãi, Đổng Trăn Trăn chính là một đứa trẻ trâu “hàng xịn”.
“Tôi cảnh cáo chị, không được tới lớp học tìm tôi! Còn nữa, tôi cực kỳ ghét chị! Nếu chị giám mách anh trai của tôi, chắc chắn tôi sẽ tìm cơ hội đuổi chị đi! Đừng có thấy tôi nhỏ tuổi mà bắt nạt, bổn tiểu thư đây không phải người chị có thể chọc vào đâu.” – Câu cuối cùng, con bé nói bằng giọng điệu cực kỳ trung nhị[2].
Dứt lời, con bé kiêu căng hất cằm, thể hiện rõ hình tượng của một tiểu thư nhà giàu, ác độc, chuẩn bị xuống xe…
“Cô…” – Đường Hoan tính nhắc nhở.
Đổng Trăn Trăn hừ lạnh: “Cô cái gì mà cô, tôi nói gì thì làm nấy!” – Sau đó ngẩng đầu đầy cao ngạo ——
“Binh” một tiếng, đầu đập vào nóc xe.
Chậc chậc!
Đường Hoan không nỡ nhìn thẳng. Trẻ trâu đúng là trẻ trâu, cô đã định nhắc con bé cẩn thận rồi!
Trán u lên một cục, Đổng Trăn Trăn đau đến mức kêu ngao ngao, mắt ngấn lệ, chỉ thẳng tay vào mặt Đường Hoan, mãi mới nói nổi một câu: “Chị chờ đó cho tôi!”
Nói xong, con bé quay đầu chạy vội đi, có lẽ là vì cảm thấy quá mất mặt.
Nghe thấy trong xe vọng ra tiếng cười của Đường Hoan, con bé chạy càng thêm nhanh.
Đường Hoan cười sốc cả hông.
Cuối cùng thì cô cũng nhìn ra điểm chung của hai anh em nhà này rồi, đều cực kỳ sĩ diện!
[2]trung nhị(中二病): từ này xuất phát từ từ Chunibyo của Nhật Bản, chỉ tâm lý thích thể hiện, ra vẻ hơn người, thậm chí là hoang tưởng của những đứa trẻ trong tuổi dậy thì.
Sau khi Đổng Trăn Trăn vào trường, điện thoại Đường Hoan vang lên cuộc gọi từ Thân Tố.
Đường Hoan lúc này mới nhớ tới…. Úi, mẹ nó! Hình như cô đã ra lệnh cho anh em phía dưới mỗi ngày, đúng giờ, đều phải tẩn Đổng Xuyên một trận thì phải. Lúc ấy, tâm huyết dâng trào, cô tính đi lối tắt, cô cho rằng trên đời này chẳng có ai là không coi trọng cái đẹp, những cô gái bị hào quang của khí vận chi tử loé mù mắt mà nhìn thấy khuôn mặt xanh xanh, tím tím của hắn thì chắc chắn cũng chẳng yêu nổi. Nhoáng cái đã nhiều ngày trôi qua, không biết Đổng Xuyên đã bị đánh thành ra thế nào rồi.
[ …… ] hệ thống không thể không cảm khái, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!
“Hoan gia, Đổng Xuyên có chút vấn đề!” – Thân Tố sẽ không tự nhiên gọi điện cho Đường Hoan chỉ để nói về tên tiểu bạch kiểm kia, chuyện lần này thật sự kỳ quái.
“Sao thế?”
Đường Hoan lờ mờ đoán được những việc Thân Tố định nói chắc chắn có liên quan tới cái hệ thống ngọc bội kia.