CHƯƠNG 543 – Lão đại, cầu “bảo kê”(22)
Đổng Trăn Trăn tủi thân, sợ hãi hệt một bé chim cút, run run rẩy rẩy đáp: “Không có, vừa nãy tôi chỉ bất cẩn đụng vỡ bình hoa thôi.”
Vừa nãy, anh trai con bé lại nhắc tới việc chuyển con bé về trường quý tộc cho nên con bé mới kích động, không cẩn thận đụng trúng bình hoa.
Con bé thật sự chỉ đụng vỡ bình hoa thôi mà, có cần hung dữ như vậy không?
Đường Hoan hung dữ: “……”
Không gian đột nhiên tĩnh lặng hẳn đi, bầu không khí cũng dần dần trở nên cực kỳ xấu hổ.
Đương Hoan xoa xoa cánh tay đang không biết phải đặt ở đâu cho hợp lý của mình. Quả nhiên, làm người thì không nên thả trôi bản thân quá mức. Đột ngột trở nên “cường tráng”, cô luôn sơ ý, không kiềm chế được sức mạnh Hồng Hoang trong cơ thể.
“Ca ca, vì sao tên sắc lang đêm ấy lại ở đây?” – Vừa đề phòng, vừa sợ hãi, Đổng Trăn Trăn nhìn Đường Hoan đầy cảnh giác. Đường Hoan táo bạo, dáng vẻ lại hung hãn, con bé cảm thấy cô có thể đánh chết người khác bất cứ lúc nào.
Vì sao người này lại ở bên cạnh anh trai của con bé? Chẳng may làm gì khiến anh con bé bị thương thì sao?
“Đêm đó chị đây cũng chỉ sờ mặt cô xíu thôi, mẹ nó, chị đây cũng là phụ nữ, sờ mặt cô có chút chút đã biến thành sắc lang hả?” – Đường Hoan bực bội, ông đây cũng là tiểu tiên nữ nhá. Chăng qua tâm hồn tiểu tiên nữ của ông đây đang bị phong ấn thôi! Sớm muộn gì cũng có ngày ông đây biến thân!
Vẻ hoài nghi hiện rõ lên trên khuôn mặt Đổng Trăn Trăn.
Thấy thân phận tiểu tiên nữ của mình bị nghi ngờ, Đường Hoan lập tức ưỡn ưỡn ngực: “Nếu cô không tin thì thử sờ xem!”
Thương thay cho bé gái chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi – Đổng Trăn Trăn, lúc này, con bé hoảng sợ vô cùng, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ hãi hùng, cảm giác khủng bố bủa vây tâm trí: “Oa oa, ca ca, em sợ quá!”
Con bé biết ngay người này là một tên biến thái mà!
“Chị cũng là phụ nữ mà đêm đó còn sờ mặt tôi! Chị đúng là một tên biến thái!” – Chỉ thẳng tay vào mặt Đường Hoan, Đổng Trăn Trăn khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Đường Hoan:……
Con moẹ nó chứ!
Cô biết ngay, nữ chính kiểu gì thì cũng vẫn là nữ chính, đều là ôn thần cả! Nếu không phải con bé trẻ trâu yêu đương sớm này là em gái ruột của Đổng Ngư Hàm, cô sẽ tát thẳng một phát cho con bé bay lên trời luôn ấy chứ!
Vừa rồi còn lưu manh, không đứng đắn, giờ lại chỉ có thể trưng ra bộ mặt buồn bực, không hiểu vì sao, nhìn thấy Đường Hoan như vậy, Đổng Ngư Hàm lại cảm thấy khá vui vẻ, khóe môi hơi cong lên.
A, thì ra cũng có lúc cô ăn phải phân!
……
Ngồi trên xe, Đường Hoan mắt to trừng mắt nhỏ với Đổng Trăn Trăn.
Đường Hoan còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm với boss phản diện thì đã bị sung quân đi dạy dỗ cô em gái trẻ trâu của anh rồi.
Đổng Ngư Hàm nói những lời cực kỳ chính đáng.
“Cô là vệ sĩ riêng của tôi, cũng là người tôi cực kỳ tin tưởng.”
Ngay khi Đường Hoan cho rằng nhiệm vụ đã tiến triển thêm một bước thì Đổng Ngư Hàm lại nói tiếp: “Có việc này, tôi không yên tâm giao cho người khác nên chỉ có thể giao cho cô.”
Đường Hoan vô cùng hưng phấn. Nhiệm vụ gì, giết người phóng hoả, hay là đốt giết cướp bóc?
Đều không phải!
Anh giao cho cô trông coi con bẻ trẻ trâu Đổng Trăn Trăn!
“Chừng nào sinh hoạt của em gái tôi đi vào quỹ đạo thì cô lại quay về bên tôi, làm vệ sĩ riêng cho tôi. Dù sao thì con bé cũng là người quan trọng nhất với tôi, nếu cô có thể chỉ bảo, dạy dỗ con bé, tôi sẽ rất cảm kích.”
Đổng Ngư Hàm không hổ là người Đổng lão gia tử tự mình bồi dưỡng, từng câu từng chữ nói ra đều ẩn giấu đao kiếm bên trong. Anh chính là một người khẩu phật tâm xà, giọng điệu nói chuyện nhẹ nhàng bình thản nhưng lại khiến người ta không thể cự tuyệt.