CHƯƠNG 542 – Lão đại, cầu “bảo kê”(21)
“Có phải vì những thế giới trước tôi đã quá yếu ớt nên khi tới thế giới này, tôi mới có cảm giác tinh thần sáng láng, sảng khoái dài lâu[1] như thế này không? Những thế giới trước, tôi đã yếu gà tới mức nào nhỉ?”
[ Không.] – Hệ thống không nhịn nổi nữa, mở miệng khịa Đường Hoan – [ Cô phải tin, cảm giác của cô bây giờ không gọi là tinh thần sáng láng mà là tiểu nhân đắc chí, cái tính tiểu nhân này của cô đã ăn sâu tận trong xương tuỷ cô rồi!”
“Cậu cũng cảm thấy ở thế giới này tôi có thể đắc chí, đi lên đỉnh cao nhân sinh hả?” – Đường Hoan hoàn toàn không chú ý đúng trọng điểm trong lời của hệ thống. – “Nói thật, ở thế giới thực, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi lên đỉnh cao, không ngờ khi tới thế giới nhiệm vụ lại có thể làm được.”
[ Cô…]
Mẹ nó!
Trọng điểm trong câu nói của nó là vế sau của hai chữ “đắc chí” mà! Vì sao tầm chú ý của ký chủ rác rưởi luôn bất thường như thế?
[1]扬眉吐气: dáng vẻ thoải mái, tinh thần vui sướng sau khi vượt qua, thoát khỏi trạng thái áp lực, đè nén lâu ngày.
Khi Đường Hoan đang ngồi ở vườn hoa dưới lầu bàn chuyện nhà với hệ thống, xa xa phía cổng trang viên, một chiếc xe tiến vào.
Xe dừng lại, thiếu nữ mặc đồng phục học sinh nhảy xuống, chạy như bay tới trước hiên nhà.
Đường Hoan nhận ra thiếu nữ chính là Đổng Trăn Trăn. Có lẽ con bé nghe tin anh trai mình ngất xỉu nên mới vội vàng tới đây như vậy. Nhưng, thật hiển nhiên, con bé trẻ trâu này còn đang giận dỗi Đổng Ngư Hàm, sau khi chạy tới trước hiên nhà, con bé đã dừng bước, lưỡng lự không tiến vào.
Đổng Trăn Trăn chu miệng, đi tới đi lui dưới mái hiên. Con bé vẫn đang giận anh trai, nếu xông vào quan tâm thì sẽ mất mặt lắm. Tuy con bé biết sức khỏe của anh mình không tốt, ba ngày hai bữa lại ngất xỉu một lần, lần này có lẽ cũng chẳng có vấn đề gì quá nghiêm trọng, nhưng, con bé vẫn không an tâm, muốn tận mắt thăm bệnh.
Thật mâu thuẫn!
“Muốn lên thì lên đi, cọ tới cọ lui như thế làm gì, coi chừng tiếp tục lưỡng lự nữa là muộn luôn đấy!” – Đường Hoan bất chợt mở miệng.
Đổng Trăn Trăn khiếp sợ, nhìn quanh hồi lâu mới phát hiện ra có người ngồi ngoài vườn hoa.
Đường Hoan ngồi trên bãi cỏ, miệng ngậm một cọng cỏ, tướng ngồi toát ra vẻ lưu manh.
“Là anh!” Chính là tên biến thái, sắc lang[2] đêm đó!
Không hề chột dạ, Đường Hoan gật đầu: “Ừ, tôi đây.” Giây tiếp theo, cô lại cười vài tiếng hê hê hê, để lộ ra nguyên cả hàm răng trắng bóc: “Sao, em gái nhỏ, muốn tôi mang em đi hóng gió không?”
Đường Hoan lúc này chính là ví dụ sống cho cái gọi là “tinh phân”[3].
Đổng Trăn Trăn sợ tới mức cất bước chạy thẳng một mạch.
Miệng ngậm cỏ, Đường Hoan cảm khái: “Lúc này, tôi đúng là ‘nhân sinh doanh gia’[4]”
Trước kia, chỉ có cô bị người ta bắt nạt, ngờ đâu hiện tại, cô lại khủng bố đến mức có thể dọa nạt trẻ con.
Chao ôi, nhân sinh doanh gia!
[2]sắc lang: chỉ kẻ biến thái, háo sắc, dâm tà, có hành động không đúng mực với người khác.
[3]tinh phân: chỉ người có các mặt tính cách trái ngược nhau; trong một số trường hợp, từ này có thể dùng để chỉ người bệnh tâm thần phân liệt hoặc chỉ người diễn giỏi.
[4]nhân sinh doanh gia: chỉ người thành công, đạt được những thành tựu mà người khác ao ước, có cuộc sống viên mãn, là người đứng trên đỉnh cao cuộc đời.
Đổng Trăn Trăn lên lầu chưa được bao lâu thì Đường Hoan đã nghe thấy tiếng đổ vỡ. Cô sợ tới mức gần như là nhảy dựng lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông thẳng lên lầu. Từ khi biết cơ thể Đổng Ngư Hàm yếu ớt đến mức nào, Đường Hoan luôn sợ sơ ý xảy ra việc gì khiến anh đi gặp ông bà tổ tiên.
Xông thẳng lên lầu, Đường Hoan đá văng cửa đầy khí phách. Đổng Trăn Trăn sợ tới mức kêu lên một tiếng, ôm đầu, ngồi xổm xuống đất, bên chân cô bé là những mảnh sứ vỡ vụn.
Đường Hoan lập tức nổi giận: “Sao, anh cô bị bệnh, cô còn dám động thủ với anh cô?”
Cơ thể Đường Hoan cao lớn, đô con, cho nên, cô không nên tức giận, bởi vì một khi cô bực bội, mở miệng quát người, gân xanh trên trán sẽ nổi lên, nhìn cực kỳ khủng bố.
Không nhịn được, Đổng Ngư Hàm nâng tay đỡ trán.