CHƯƠNG 541 – Lão đại, cầu “bảo kê”(20)
Đổng Ngư Hàm nhìn chằm chằm Đường Hoan như nhìn một người đã chết.
“Cơ thể của tôi thế nào, cô tưởng tôi không tự biết?” Chính vì biết nhưng lại chẳng thể làm gì nên anh mới càng ngày càng bực bội, khó chịu.
Từ trước tới giờ, Đổng Ngư Hàm cho người ta cảm giác anh là một người bí ẩn, kín đáo, không để lộ suy nghĩ, tình cảm, tài năng thật của mình[1], dường như anh luôn bình thản trước mọi việc. Lúc này, sắc mặt anh tái nhợt, khí tràng lẫn thêm chút âm trầm, chỉ là, như thế lại khiến anh trở nên “chân thật” hơn, vừa âm trầm, vừa tuyệt vọng, trong tuyệt vọng lại mang theo chút kiên cường, muốn đấu tranh với vận mệnh, muốn đấu tranh đấy nhưng lại không giấu nổi tủi thân. So với dáng vẻ thành thục, lão luyện ngày thường, hiện tại, anh giống một đứa trẻ quật cường hơn.
“Cơ thể yếu ớt cũng chẳng sao cả! Từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ cậu, cậu thấy sao?”- Đường Hoan đột ngột cúi người xuống, tiến sát lại gần Đổng Ngư Hàm, đè thấp giọng, hỏi với dáng vẻ lưu manh.
Là người thì đều có vài thói xấu. Hoan lão đại, người trước giờ luôn bị ức hiếp, chưa từng được xoay mình, nay có chút năng lực, gặp được “bé thỏ trắng”[2] kiêu ngạo, kiên cường nhưng thỉnh thoảng vẫn để lộ ra vẻ mặt tủi thân, cô không nhịn được, muốn chọc ghẹo. Máu lưu manh ẩn giấu trong xương cốt bắt đầu lộ ra, cô thích nhất là nhìn thấy bé thỏ trắng đỏ mặt.
Đường Hoan Là một người kỳ lạ. Nếu đối phương vô cùng cứng rắn, cô sẽ biến mình thành một người yếu đuối, im thin thít, chỉ dám lén gây chuyện sau lưng, nhưng, nếu đối phương không mạnh mẽ bằng cô, cô sẽ không ngừng “leo cột”, cố gắng chiếm quyền chủ động.
Bảo cô gió chiều nào xoay chiều đấy cũng được, bảo cô gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ cũng được. Có lẽ đây chính là điểm chung của những người từ nhỏ tới lớn có số phận nhấp nhô, trưởng thành theo kiểu “hoang dã”: Khi chưa bị dẫm tới giới hạn cuối, gặp kẻ mạnh lập tức biến thành kẻ yếu, gặp người yếu đuối lập tức trở nên cứng rắn, biết cân nhắc, hành động đúng mực, từng bước ép sát đối tượng.
—— “Từ nay về sau tôi bảo vệ cậu, cậu thấy sao?” Nếu không biết người nói ra câu này là ai có lẽ sẽ cho rằng đây là một lời âu yếm dễ nghe, nhưng…
Khi một người phụ nữ cao một mét tám, cơ thể cường tráng, làn da ngăm đen, để đầu đinh hệt một thằng đàn ông nói những lời này với một cậu chàng có khuôn mặt tinh xảo, thân thể gầy yếu, thật sự khiến người ta cảm thấy……
Cay mắt!
Thật ra, Đường Hoan nói ra những lời ấy là do nhất thời lên cơn mà thôi, cô cảm thấy lần này mình có được sức khoẻ của một tổng tài bá đạo nên mới muốn dùng thử vài lời thoại kinh điển của một bá tổng.
Quả nhiên, phản ứng của Đổng Ngư Hàm chính là ……
Muốn đánh người!
“Cút, ra, ngoài!” – Gằn lên từng tiếng, Đổng Ngư Hàm đã cố gắng khống chế cảm xúc nhưng vẫn không thể khiến lời nói của mình mất đi mùi thuốc súng.
Nếu không phải vì cơ thể, sức khoẻ của anh không tốt, Đường Hoan nghĩ, có khi anh đã nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt cô, đuổi cô đi rồi.
Aizz, Đường Hoan cảm thấy anh thật giống một cô vợ nhỏ bé đang giận dỗi. Thôi thôi, nhường anh vậy, đi ra ngoài thôi, chẳng may khiến anh tức chết thì cô cũng xong đời.
Đường Hoan nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó tìm hệ thống nói chuyện phiếm: “Thống, vừa nãy trông tôi có ngầu không?”
[……] Nếu biết cô có thể gây chuyện đến mức này, nó sẽ không chọn cho cô một thế giới có ký chủ khỏe mạnh!
“Chẳng biết vì sao lúc này tôi lại hiểu được cảm giác của một nông nô xoay người, cất tiếng hát vang.”
Hệ thống tiếp tục trầm mặc.
[1]不显山不露水(bất hiện sơn, bất lộ thuỷ): không để lộ ra những điều quan trọng; giấu đi cảm xúc thật; không để lộ tài hoa.
[2]tiểu bạch thỏ: chỉ những người (thường là nữ) ngây thơ, trong sáng, yếu đuối, ngoại hình nhỏ nhắn, xinh xắn, ưa nhìn, đáng yêu. Không biết gì sao, Diệp mỗ thích dịch hẳn ra là “bé thỏ trắng” hơn để Hán Việt. He he