CHƯƠNG 540 – Lão đại, cầu “bảo kê”(19)
“Đâu được, tôi là vệ sũ thân cận của cậu mà! Tôi phải làm tròn trách nhiệm của một vệ sĩ chứ, không thể tùy tiện rời đi được.” – Đường Hoan ra vẻ mình là một người tận chức.
Đổng Ngư Hàm chưa từng gặp người nào không sợ chết như cô, anh vừa tức lại vừa luống cuống. Bình thường, vì mọi người đều sợ chết, ái ngại, nể mặt Đổng gia nên vị tiểu thiếu gia nhà họ Đổng này được mọi người cung phụng như tổ tông, có thể nói anh chính là một bông hoa đẹp đẽ, lạnh lùng không thể dâm loạn, anh đã bao giờ gặp phải người nào không biết xấu hổ, cũng chẳng sợ chết, cứ thế tiến tới trước mặt anh như cô đâu!
Đổng Ngư Hàm giận đến mức ngón tay run lên. Anh cau chặt mày, hít thở không thông, sau đó trực tiếp mất ý thức, ngất luôn tại chỗ, cơ thể ngã ra, va chạm với mặt nước tạo thành một mảng bọt khí lớn.
Đường Hoan khiếp sợ.
Sao thế?
Chẳng lẽ sức chịu đựng kém đến mức này, chọc xíu đã không chịu nổi?
Cô chỉ buồn miệng ghẹo chút thôi, không đến mức khiến anh tức chết chứ!
Đường Hoan đâu có biết, dù từ nhỏ Đổng Ngư Hàm đã ốm yếu bệnh tật nhưng mọi chuyện đều theo ý anh, cuộc sống của anh vô cùng xuôi chèo mát mái, nào từng gặp chuyện gì khiến mình phải giận sôi máu thế này đâu, chính vì vậy nên hôm nay, bị cô đùa dai một chút, Đổng thiếu “lão nhân gia” đã tức đến mức máu dồn lên não, lại thêm ngâm suối nước nóng được một lúc lâu nên mới ngất xỉu như vậy.
Biết mình gây họa, Đường Hoan nhảy thẳng xuống suối nước nóng. Trong làn hơi nước, con ma ốm Đổng Ngư Hàm này nhìn thì có vẻ gầy yếu nhưng lại không hề nhẹ cân chút nào!
Đường Hoan luống cuống tay chân mất một lúc, hao hết sức lực bình sinh mới mang được người ra khỏi suối nước nóng.
Hình ảnh lúc này thật sự “quá đẹp”!
Đường Hoan định trực tiếp ôm Đổng Ngư Hàm đi tìm bác sĩ, nhưng, nhìn lại thì… boss phản diện đang trần truồng, cả người chỉ có mỗi một chiếc quần tứ giác che thân.
Ềuuuu.
Dục vọng cầu sinh của Đường Hoan vẫn luôn vô cùng mạnh mẽ, cô cảm thấy nếu mình cứ vậy ôm Đổng Ngư Hàm đi tìm bác sĩ trước mắt bao người, chờ tới lúc anh tỉnh lại, chắc chắn sẽ chẳng màng gì nữa mà ra tay giết cô! Nghĩ thế, Đường Hoan nhanh tay túm lấy cái áo tắm dài bên cạnh, bọc anh kín mít, xong xuôi mới nói với những vệ sĩ cạnh đó: “Mau gọi bác sĩ tới!”
Ôm Đổng Ngư Hàm chạy như điên tới phòng cho khách, Đường Hoan cứ cảm thấy có gì đó quái quái. Dường như cô là một quả dưa chuột công cộng… phì phì, Hoàng Đế thời cổ đại vừa sủng hạnh phi tử ở suối nước nóng, sau khi xong việc, bọc khăn lông, bế người về tẩm cung vậy.
Suy nghĩ này quá “tuyệt vời”, hình ảnh hiện lên trong đầu Đường Hoan cũng rất “mỹ diệu”, Hoan lão đại không nhịn được mà rùng mình, chỉ là, ở một góc kín trong lòng, cô vẫn cảm thấy có cái gì đó khiến cô kích động.
……
Đổng Ngư Hàm mãi mới tỉnh lại, cơ thể vô cùng uể oải, không có chút sức lực nào.
Từ nhỏ đến lớn, thứ khiến anh chán ghét nhất chính là cảm giác bất lực này. Anh vĩnh viễn chỉ có thể làm những việc nhẹ nhàng, không được vận động mạnh, vĩnh viễn phải dùng thái độ không mặn không nhạt để đối mặt với mọi thứ, anh sẽ gặp nguy hiểm nếu quá kích động vì vui mừng hoặc buồn đau.
Vì bị suy tim bẩm sinh nên những cơ quan nội tạng khác trong cơ thể của anh cũng không phát triển toàn vẹn, tuổi anh càng lớn, các cơ quan trong cơ thể anh càng dễ bị hoạt động quá tải.
Việc đầu tiên Đổng Ngư Hàm muốn làm sau khi ngồi dậy là tìm Đường Hoan tính sổ!
Ai ngờ Đường Hoan không hề cảm thấy một chút nguy hiểm nào, biết Đổng Ngư Hàm đã tỉnh lại, cô đĩnh đạc đi vào trong phòng: “Đổng thiếu, Tôi thấy cơ thể của cậu quá yếu ớt!” Với cái cơ thể ốm yếu kiểu này, lỡ Đổng Ngư Hàm không chống đỡ nổi tới lúc cô chơi chết khí vận chi tử thì sao?
Chậc chậc, Đường Hoan cảm thấy không còn lời nào để nói.