CHƯƠNG 539 – Lão đại, cầu “bảo kê”(18)
“Lúc nãy, khi tôi bị đánh, vì sao ông không giúp tôi?” – Đổng Xuyên giận cá chém hệ thống, mở miệng ra nói toàn những lời oán trách.
Hệ thống trước này vẫn luôn thích cười khặc khặc đầy quái dị, giờ khinh miệt hừ một tiếng: “Để bị đánh chứng tỏ ngươi là cái thứ rác rưởi, đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu ta!” Nó không phải chúa cứu thế của cái tên rác rưởi này. Chỉ khi “nữ thể” thuần khiết, xinh đẹp xuất hiện, tên rác rưởi này trở nên có giá trị lợi dụng với nó thì nó mới cố mà ra tay giúp thôi.
Đương nhiên, để có thể khiến tên rác rưởi này hấp dẫn hơn, nó cũng sẽ giúp hắn gặp được nhiều may mắn, có được nhiều thứ, trở nên tài giỏi, giàu có hơn.
Còn về những việc khác ——
Nó không phải chó săn, cũng không phải nô lệ, ra tay hay không thì phải xem tâm tình nó lúc ấy thế nào.
Tuy giận dữ, không vui nhưng Đổng Xuyên cũng chẳng dám nói gì, chỉ có thể im lặng nuốt cục tức vào bụng.
……
Sau khi phái người tẩn Đổng Xuyên xong, lão đại Đường Hoan cảm thấy vô cùng vui vẻ, vui như sắp bay lên trời tới nơi.
Dáng vẻ không tiền đồ của cô thật sự khiến hệ thống phải tặc lưỡi.
[ Cô á, đời này không có cơ hội làm nữ chính đâu, cô nhìn lại hành vi đáng khinh của mình xem, chỉ xứng làm nữ phụ phản diện thôi!]
“Thống, đời này cậu không có cơ hội làm người đâu, cậu nhìn lại chỉ số thông minh của cậu xem, đời này chỉ có thể làm một cái hệ thống rác rưởi thôi.”
Hoan lão đại không hề nhún nhường, đáp trả hệ thống.
Hệ thống: 【……】
Con mẹ nó!
Bổn thống tức đến mức đau cả bụng.
Vài ngày sau.
Đường Hoan chính thức bắt đầu làm vệ sĩ riêng cho Đổng Ngư Hàm. Khi cô được dẫn tới bên cạnh Đổng Ngư Hàm, anh đang ngâm nước nóng.
Vì sức khỏe không tốt, cơ thể yếu ớt nên Đổng Ngư Hàm cần phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng vô cùng cẩn thận, ngày nào cũng phải ngâm suối nước nóng cả một buổi sáng, ngâm đến mức làn da tái nhợt cả đi.
Hình ảnh chàng trai môi hồng răng trắng ngâm mình trong suối nước nóng khiến người ta sinh ra cảm giác như đang ngắm nhìn một bức hoạ “mỹ nhân tắm” vậy.
Vừa nhìn thấy “bức tranh” đó, Đường Hoan đã “bất tài vô dụng” mà ngắm tới ngây ngẩn cả người, tầm mắt cô di chuyển chầm chậm từ khuôn mặt Đổng Ngư Hàm xuống tới ngực anh, rồi tiếp tục xuống…
Hơi nước bốc lên quá nhiều, nhìn xuống thấp hơn thì không thấy rõ nữa!
Đường Hoan tiếc nuối vô cùng, cái quan trọng nhất lại không thấy thì còn ý nghĩa gì chứ? Vì sao Đổng Ngư Hàm không đứng cao lên một chút, để lộ ra cái cần lộ?
Hệ thống: [ …… ] rõ ràng là cô đang khiến kim chủ ba ba của ta khó xử!
Làm gì có chuyện người thừa kế tương lai của Đổng gia không có thêm những vệ sĩ khác, nhưng, những vệ sĩ đó đều vô cùng biết điều, cúi đầu không nhìn về phía suối nước nóng, làm tốt bổn phận của mình. Đường Hoan nhìn chăm chăm vào Đổng Ngư Hàm, quả thật là mạo phạm anh. Ấy thế nhưng Hoan lão đại lại không hề “giác ngộ”, nhìn chằm chằm người ta xong còn nhấc bước, đi tới bên bờ suối nữa chứ.
“Chậc chậc, cậu xem, câu ngâm suối nước nóng đến mức sắp lột da luôn rồi.” – Đường Hoan ngồi luôn xuống bên bờ suối.
Là một “ông lớn”, cô có giống người sẽ ngoan ngoãn tới làm vệ sĩ cho boss phản diện không? Cô tới để làm thân, lôi kéo đồng minh!
Đổng Ngư Hàm cảm thấy có chút tức giận!
Làm càn!
“Sao trong tên cậu lại có một chữ Ngư nhỉ? Giờ cậu có khác gì một bé cá đâu, chỉ có thể ngâm mình trong nước. Ngư, Bé Cá Nhỏ, Bé Cá Con…”
Thân cao một mét tám, Hoan lão đại ngồi bên bờ suối, như không cảm nhận được sát khí trong mắt Đổng Ngư Hàm, cô nói chuyện với anh bằng giọng điệu hệt như đang nói chuyện với một người anh em tốt.
“Lãnh Hoan, tốt nhất là cô nên nhanh chóng cút khỏi tầm mắt của tôi!” – Đổng Ngư Hàm nghiến răng nghiến lợi. Nếu cô không cút, rất có thể anh sẽ ra tay giết cô!
“Đâu được, tôi là vệ sĩ thân cận của cậu mà! Tôi phải làm tròn trách nhiệm của một vệ sĩ chứ, không tùy tiện rời đi được.”