CHƯƠNG 538 – Lão đại, cầu “bảo kê”(17)
“Hoan gia, cô nói thật đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” – Thân Tố nghiêm túc đặt câu nghi vấn.
Thân Tố hỏi hoài khiến Đường Hoan cảm thấy vô cùng phiền lòng, cô có phải Lãnh Hoan thật đâu, sao có thể thích tên khốn mắt cao hơn đỉnh, vô ơn kia được chứ! Nhiệm vụ của ông đây là hố hắn, hố đến mức hắn ta phải kêu cha, gọi mẹ!
Đi từng bước một, giờ cô chỉ sai người đánh hắn mà không trực tiếp chém hắn là may cho hắn lắm rồi!
“Xảy ra chuyện gì được chứ! Đơn giản là di tình biệt luyến[1] thôi!” – Đường Hoan tiện tay “lôi ra” một tấm bình phong —— Đổng Ngư Hàm. – “Cô không biết á, Bé Cá Nhỏ nhà họ Đổng có vẻ ngoài tinh xảo hơn Đổng Xuyên nhiều! Trước đây, tôi thấy Đổng Xuyên trông cũng ổn nên mới che chở hắn. Giờ tìm được người còn đẹp hơn cả hắn, không cho tôi di tình biệt luyến hay gì?”
Thân Tố:……
Hoan gia nhìn người chỉ nhìn mặt, Thân Tố biết, nhưng, không ngờ Hoan gia lại coi trọng vẻ ngoài tới mức này!
[1]di tình biệt luyến: thay lòng đổi dạ, đang yêu người này lại chuyển qua yêu người khác.
“Cô muốn chết à? Tôi khuyên cô mau dập tắt những suy nghĩ không an phận đối với Đổng Ngư Hàm đi, nếu không, có khi cô chết thế nào, cô còn không biết!” – Thân Tố Tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô có biết thủ đoạn ngầm của vị tiểu thiếu gia nhà họ Đổng kia tàn nhẫn tới mức nào không?
Đường Hoan tự tin, nhếch mép cười: “Hê hê hê, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
“……” – Thân Tố nghẹn lời – “Cậu ta mà nghe được những lời này của cô thì có khi cô muốn chết không được, muốn sống cũng không xong ấy!”
Việc đã quyết, Đường Hoan không định tiếp tục huyên thuyên với Thân Tố nữa, cô đứng dậy, nghiêm trang vỗ vỗ vào vai Thân Tố, nói lời đầy “thấm thía”: “Yên tâm, tôi biết chừng mực.”
Nghe vậy, Thân Tố mới yên lòng hơn một chút.
Đường Hoan nói thêm: “Giờ nhanh cho người đập Đổng Xuyên một trận trước đã, việc hôm nay chớ để ngày mai.”
Thân Tố: “……”
“Nhớ phải trùm bao tải vào đầu hắn trước rồi mới được đánh, cứ đánh vào mặt ấy, đánh xong lập tức chạy đi, đừng để hắn biết.”
Thân Tố: “……”
“Aizz, cứ nghĩ tới việc tình cũ của mình bị đánh, không hiểu sao lòng tôi lại cảm thấy…. Chậc chậc….” – Đường Hoan ra vẻ cảm khái, lắc lắc đầu.
Cảm thấy sảng khoái, a ha ha ha!
“Hoan gia, bây giờ, cô…” – Thân Tố không nhịn nổi nữa, lên tiếng – “Cô thật sự có tiềm chất trở thành một tên khốn nạn.”
Trở mặt vô tình cũng đã đành, đằng này còn vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ nữa chứ, cô quả thật là đê tiện!
Tưởng rằng Đổng Xuyên là châu báu trong lòng Hoan gia, ai ngờ lại có ngày hắn ta bị Hoan gia sai người trùm bao tải…
Đêm cùng ngày hôm đó.
Đổng Xuyên mở lời mời đối tượng lần trước được hắn anh hùng cứu mỹ nhân – Chị Lâm khoá trên, đi hẹn hò.
Tuy chị Lâm không đồng ý hắn theo đuổi nhưng hắn có thể cảm nhận được thái độ của chị Lâm dành cho hắn tốt hơn so với những nam sinh khác rất nhiều.
Đổng Xuyên ngâm nga giai điệu bài hát, đắc ý đi tới nơi hẹn hò.
Nhưng, đột nhiên……
Từ bên đường, vài người không rõ mặt xông ra, cầm túi ni-lông đen trùm vào đầu hắn, sau đó đẩy ngã hắn ra đất, liên tiếp đấm đá vào người hắn, có người còn chuyên môn đánh vào mặt hắn!
Khi những người tập kích hắn rời đi, mặt mũi hắn đã bầm dập hết cả, hai vành mắt thâm thì, mũi chạy xuống hai dòng máu đỏ tươi, hàm răng cũng trở nên lỏng lẻo. Với dáng vẻ này, hắn mà đi hẹn hò với người khác, sẽ dọa đối phương sợ hãi!
Rốt cuộc là ai ra tay tàn độc với hắn?
Đổng Xuyên đau đến mức hít hà.
Chẳng lẽ người ra tay với hắn là tên Phú nhị đại lần trước đã cưỡng hôn chị Lâm, bị hắn đánh tơi bời?
Không đúng, tên đó đã nghỉ học!
Bối cảnh nhà chị Lâm cũng không vừa, chính vì vậy nên chị Lâm mới có thể lạnh lùng kiêu ngạo đến thế.
Sau lần định cưỡng hôn chị Lâm, tên Phú nhị đại kia đã bị trường học đuổi học.