CHƯƠNG 537 – Lão đại, cầu “bảo kê”(16)
“Gây ấn tượng với Đổng thiếu sâu một chút, ít nhất thì sau này cũng sẽ không bị quý nhân ngài dùng xong rồi quẳng đi không thương tiếc. Có thứ gì tốt, ít ra anh em huynh đệ của tôi cũng sẽ được chia một bát canh.”
Đường Hoan bắt đầu đánh bài tình cảm.
Đổng Ngư Hàm cảm thấy mình không nhìn thấu người… này.
Ngại quá, ba chữ “người phụ nữ”, anh không nói ra được.
Khi cần hào sảng, cô thật sự vô cùng khí phách, dẫn dắt anh em lăn lộn xã hội, nhưng, chỉ trong nháy mắt, cô đã có thể thay đổi “kịch bản”, trở thành một người không biết xấu hổ!
“Đổng thiếu……”
“Được.” – Đổng Ngư Hàm gật đầu đáp ứng.
Cô nói cũng đúng, có một vệ sĩ riêng bên cạnh cũng không phải chuyện gì thiệt thòi, hơn nữa, cô luôn đi cạnh anh cũng sẽ khiến người ngoài biết rằng Lãnh lão đại đã lên cùng một thuyền với Đổng gia, sau này cô đừng mơ phủi sạch quan hệ! Cứ nhất quyết muốn chặt đứt đường lui của mình, không biết là cô ngu thật hay ngu giả nữa!
“Đổng…… hả?” – Đường Hoan chưa kịp phản ứng lại ngay.
Đổng Ngư Hàm cứ vậy mà đồng ý với cô? Cô còn rất nhiều chiêu “nhìn cay cả mắt” chưa kịp thể hiện mà! Cứ vậy đồng ý ấy hả?
Đường Hoan vô cùng vui vẻ, mục đích đạt được quá dễ dàng!
……
Làm vệ sĩ riêng cho Đổng Ngư Hàm là bước đầu trong kế hoạch của Đường Hoan, còn làm sao để hành Đổng Xuyên thì cô tạm thời chưa nghĩ ra. Dù gì mệnh của khí vận chi tử cũng rất “cứng”, kể cả có bị dồn vào ngõ cụt thì cũng tìm được đường sống trong cõi chết thôi, nếu cô làm không khéo, có khi còn giúp hắn gặp được cơ hội mới, tốt hơn ấy chứ.
Con mẹ nó, vận số của người này với vận số của người kia, không so sánh thì thôi chứ so sánh ra là sẽ tức chết!
Nhưng, Đường Hoan sẽ không làm gì ư? Khó khăn lắm cô mới được làm lão đại, lại không phải là một người đoản mệnh, tứ chi phát triển thế này, cô sẽ không có bất cứ hành động gì thật ư?
Tạm thời không thể chơi chết Đổng Xuyên cũng không sao, cô có thể gây phiền toái cho hắn bất cứ lúc nào cô muốn.
“Phái người ngày nào cũng trùm bao tải, đánh cho Đổng Xuyên một trận, không cần ra tay quá mạnh, đánh vào mặt là được.”
Đánh xong thì lập tức chạy, hắn sẽ không đoán được là ai ra tay đánh mình.
Đường Hoan thầm cười hì hì.
Suýt nữa thì Thân Tố nghĩ rằng mình nghe nhầm: “Cô muốn cho người đi đánh tên tiểu bạch kiểm kia?” – Nói rồi, cô nàng con vươn tay sờ trán Đường Hoan – “Cô cũng có bị sốt đâu.”
Tên tiểu bạch kiểm Đổng Xuyên không biết lao động kia đã chiếm không ít lợi ích từ chỗ Hoan gia, bản lĩnh gì cũng không có lại luôn tỏ ra coi thường Hoan gia, cứ như thể thi vào được trường đại học danh tiếng là ghê gớm nhất vậy. Đàn ông ai cũng thế, đào tim đào phổi đối tốt với hắn, hắn sẽ cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Đường Hoan gạt tay Thân Tố xuống: “Đánh hắn thì sao?” – Không cho người thịt chết hắn đã là may cho hắn rồi đấy – “Đàn ông không nghe lời là do được chiều quá, đánh nhiều cho quen.”
Trói định với ngọc bội của cô, cuối cùng lại vì nhan sắc mà biến cô thành bia đỡ đạn, không phải vì được cô chiều quá thì là vì cái gì?
Quan trọng nhất là ngày tháng sau này, Đường Hoan phải không ngừng gây sự chú ý với Đổng Ngư Hàm, nào có nhiều thời gian để tâm tới chuyện của Đổng Xuyên.
Hắn trói định với hệ thống ngọc bội, lại bưng khuôn mặt có thể coi là thanh tú, đi nơi nơi mở rộng hậu cung? Vậy thì ngày nào cũng cho người đánh vào mặt hắn, xem hắn lấy cái gì mở hậu cung!
Thân Tố kinh ngạc, không tin vào tai mình. Lúc trước, Hoan gia nâng niu Đổng Xuyên, giờ lại đột ngột thay đổi theo hướng thô bạo như vậy, nói không có vấn đề, ai tin?
“Hoan gia, cô nói thật đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”