CHƯƠNG 536 – Lão đại, cầu “bảo kê”(15)
Anh vốn tưởng rằng Lãnh Hoan chỉ giỏi lăn lê trong xã hội, không ngờ tâm tư cô lại thông thấu như vậy.
Nuôi một con chó thông minh vẫn tốt hơn nuôi một con chó ngu xuẩn.
“Đổng thiếu và Đổng lão tiên sinh coi trọng năng lực của tôi, vừa hay, tôi cũng rất tự tin vào năng lực của mình, chính vì vậy, chúng ta đôi bên hợp tác không nên là mối quan hệ giữa nhị thế tổ[1] và chó săn, Đổng thiếu thấy sao?” – Đường Hoan uống một hơi hết sạch tách trà, sau đó đưa tách không tới trước mặt Đổng Ngư Hàm, ý bảo thêm trà.
Cô hành động vô cùng tự nhiên, chẳng biết là cô cố ý hay do cô thật sự ngu xuẩn, đâm đầu vào đường chết nữa.
Lần đầu tiên Đổng thiếu rót trà cho cô là vì nhìn trúng cô, cô thoải mái uống xong rồi còn muốn người ta rót cho cô tách nữa?
[1]nhị thế tổ: người thừa kế gia sản đời thứ hai(thường là kế thừa gia sản do cha, chú để lại), tương tự phú nhị đại.
“Tôi cảm thấy chúng ta hợp tác với nhau là do hai bên cùng chọn nhau, cậu chọn tôi, tôi cũng chọn cậu, chắc chắn tới cuối cùng, chúng ta đều sẽ thắng lợi.”
Đường Hoan cứ như không hề cảm nhận được sóng ngầm đang cuồn cuộn, Đổng Ngư Hàm rót thêm một chén trà thì cô uống thêm một chén trà, vừa uống trà vừa cao hứng đàm luận, tự tin vô cùng.
Đổng Ngư Hàm tưởng rằng cô là người tâm tư thâm trầm, cuối cùng lại phát hiện…. cô là người tự tin thái quá, đã vậy đầu óc còn thiếu mất một cọng dây thần kinh, thế nên cô mới có thể tự tin, nói chuyện không chút khách khí như vậy!
Cảm thấy mình đã nhìn ra chân tướng sự việc, Đổng thiếu gia: “……”
Hiện giờ, ở Đế đô, hầu hết các thế lực xã hội đen, bất kể là lớn hay bé thì cũng đều có bóng dáng của các thế gia danh môn ở sau, thế lực mà Đổng gia có thể lựa chọn cũng không nhiều lắm, Lãnh Hoan và Thân Tố là lựa chọn tốt nhất. Tuy rằng Đổng Ngư Hàm chán ghét Đường Hoan, nhưng, vì đại cục, anh chỉ có thể tạm thời kiềm chế.
Trước hết, cứ nhìn xem cô có bản lĩnh gì không, nếu cô không ổn thì xử lý cô, sau đó nâng đỡ Thân Tố cũng được.
Đường Hoan hồn nhiên không nhận ra mình vừa đi dạo qua Quỷ Môn Quan một chuyến.
Sau khi bàn bạc về hướng đi của đôi bên xong, cô tiếp tục phấn đấu không đừng đâm đầu vào cửa tử……
“Anh em bọn tôi có thể hợp tác với Đổng gia nhưng Đổng thiếu phải để tôi làm vệ sĩ riêng cho Đổng thiếu.”
Đầu tiên là phải rút ngắn khoảng cách, sau đó nhân cơ hội quan sát con bé trẻ trâu Đổng Trăn Trăn kia, ngăn con bé đâm đầu vào chỗ chết, không cho con bé ngáng chân anh trai mình, giúp con bé hiểu ra trên đời này còn rất nhiều người tốt đẹp.
He he he, Đường Hoan cảm thấy mình thật đẳng cấp!
“Không được.” – trực giác nói với Đổng Ngư Hàm rằng người phụ nữ lúc thì như đàn ông, khi lại giống đàn bà này sẽ là một phiền toái.
“Cậu mà cự tuyệt thì không hợp tác nữa.”
Giờ cô là một đại ca giang hồ, đại ca giang hồ đấy, có biết không hả? Đại ca giang hồ sẽ không dễ chết, phì phì[2], sẽ không dễ dàng phục tùng!
[2]tiếng nhổ nước miếng.
Sát ý trong lòng Đổng Ngư Hàm bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“Sau đó, tôi sẽ mang theo cả anh em của tôi đi ăn máng khác, tìm một thế gia danh môn khác.”
Cụm từ “đi ăn máng khác” này có hơi quai quái, nhưng mà thôi, mặc kệ, nó chỉ là một chi tiết nhỏ.
Cảm nhận được sát ý của Đổng Ngư Hàm dần dần mất đi, Đường Hoan bắt đầu tận tình tẩy não, khuyên bảo: “Cậu nhìn một thân toàn cơ bắp này của tôi đi, tôi làm vệ sĩ riêng cho cậu, cậu sẽ không thiệt!” – Vô cùng tự nhiên, Đường Hoan khoe ra cơ bắp của mình. Sau đó… đến chính cô cũng phải nghẹn họng một lát.
Con má nó!!!
Cô là một tiểu tiên nữ đáng yêu dễ thương cơ mà, vì sao lại phải khoe bắp tay với một người đàn ông chứ?! Có muốn cởi áo khoe luôn cả cơ ngực không?
“Gì mà ghét bỏ tôi thế? Không phải vì tôi muốn anh em trong nhà có một tương lai phát triển thì tôi sẽ làm vậy để gây ấn tượng với Đổng thiếu à?”