CHƯƠNG 535 – Lão đại, cầu “bảo kê”(14)
Nghe Đường Hoan nói xong, anh mới chầm chậm ngẩng đầu, “cho” Đường Hoan một ánh mắt.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay, tay cô không nên còn nguyên vẹn như thế này.”
Đổng Ngư Hàm nhận ra Đường Hoan. Cô cũng thật can đảm, dám chỉ ra đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.
“Tôi khuyên bảo em gái giúp Đổng thiếu, Đổng thiếu lại muốn phế cánh tay của tôi, làm vậy có vẻ không quá hợp tình hợp lý rồi.” – Mặt không cảm xúc, Đường Hoan tuỳ tiện ngồi xuống trước mặt Đổng Ngư Hàm.
Thật ra, trong lòng cô đang thầm rít gào.
Thần kinh! Biến Thái!! Vô nhân tính!!!
Ông đây giúp cậu dạy dỗ cô em không nghe lời, giúp cậu không rơi vào kết cục bi thảm, cậu lại cứ muốn băm tay của ông đây!
“Ban đầu, Lãnh lão đại không chấp nhận để Đổng gia nâng đỡ, vì sao bây giờ lại thay đổi ý định, hửm?”
Một người thay đổi ý định chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thứ nhất là vì “ăn mệt”, thứ hai là do có âm mưu khác. Nếu là vì “ăn mệt” thì có thể nhân cơ hội ép giá. Nếu là có mưu đồ khác, vậy thì chờ bắt được người đứng sau rồi giết.
Không biết vì sao, trong một tích tắc, Đường Hoan cảm nhận được sát ý từ phía Đổng Ngư Hàm.
Chỉ thoáng qua nhưng cô rất chắc chắn là mình không hề nhầm! Dù gì thì cô cũng là một bia đỡ đạn mệnh cứng, làm sao có chuyện sẽ cảm nhận sai ác ý đến từ người khác.
Mẹ nó, chỉ có vài phút thôi, cái tên thần kinh này đã nghĩ những gì mà lại muốn xử cô vậy?
Đường Hoan mở to hai mắt, nỗ lực quan sát khuôn mặt tinh xảo tuyệt trần kia, nhưng, cô không thể nhìn ra bất cứ manh mối gì, trong đôi mắt phượng ấy chỉ là một mảnh tối tăm, đen kịt, chẳng có bất cứ cảm xúc nào.
Đường Hoan chỉ có thể trả lời không theo kịch bản.
Ông đây chính là một dân xã hội đen không có học vấn, nói chuyện thẳng thừng bộp chộp! Ông đây càng “đâm đầu vào chỗ chết” thì càng dễ khiến tên thần kinh này đánh mất nghi ngờ!
Đường Hoan tính tới tính lui, mãi cũng không biết nên đâm đầu vào chỗ chết kiểu gì…
“Đơn giản là vì tối đó được chiêm ngưỡng phong tư của Đổng thiếu, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Đổng thiếu nên tôi thay đổi quyết định thôi!”
Động tác pha trà khựng lại trong giây lát, Đổng Ngư Hàm nhíu mày.
Khích lệ theo kiểu vừa đơn giản, vừa thô bạo, vừa không có trình độ như vậy thật sự khiến người ta phải chán ghét.
Đường Hoan nhạy bén cảm nhận được sự ghét bỏ của Đổng Ngư Hàm.
Rất tốt, anh không còn muốn giết cô nữa mà chỉ chán ghét cô thôi!
Đối với một bông hoa tàn nhẫn, lạnh lùng thì dùng phương pháp tự sa ngã kiểu này là hiệu quả nhất, phải khiến anh ghét cô, ghét đến mức lười phải ra tay “xóa sổ” cô.
“Đổng thiếu, tôi ấy mà, không có yêu thích gì khác, chỉ thích ngắm người đẹp! Ai đẹp, tôi sẽ hợp tác với người đó!” – Đường Hoan vắt chéo chân, thoải mái dựa người ra sau – “Ở đế đô, tôi chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp hơn Đổng thiếu!”
Đóng giả một ông lớn thích hơn việc phải vào vai một kẻ đáng thương nhiều!
Gân xanh trên thái dương Đổng Ngư Hàm giật giật, giọng nói của anh ẩn chứa chút sát khí: “Có vẻ như Lãnh lão đại sợ mình sống quá lâu thì phải.”
Là đàn ông, trong một khoảng thời gian ngắn, liên tiếp “bị” người khác khen mình đẹp nào phải chuyện gì đáng vui vẻ.
“Chậc, Đổng Thiếu, Đổng gia các cậu quyết định tung cành ô liu về phía Lãnh Hoan tôi thì chứng tỏ bên các cậu đã suy nghĩ cặn kẽ, tính toán tỉ mỉ, cẩn thận, nhìn trúng năng lực của tôi rồi. Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không đến nỗi phải so đo với kẻ thô bỉ như tôi chứ!”
Nếu thật sự vì một câu nói mà giết một ai thì chứng tỏ người đó đã hết giá trị lợi dụng, chết rồi cũng chẳng sao, nhưng, nếu người đó còn giá trị thì sẽ luôn được kẻ cầm quyền có đầu óc bao dung.
“Cô cũng thông minh thật.” – Đổng Ngư Hàm đặt một chén trà xuống trước mặt Đường Hoan.
Anh chỉ thích giao tiếp với người thông minh.