CHƯƠNG 534 – Lão đại, cầu “bảo kê”(13)
“Tôi cảm thấy, vì tương lai của chúng ta, tôi phải tâm sự trực tiếp với Đổng Ngư Hàm.” – Đường Hoan nghiêm túc nói.
Thân Tố cảm thấy yêu cầu của Đường Hoan cũng có lý. Suy cho cùng thì chẳng qua Đổng gia chỉ muốn chọn một thế lực xã hội đen để nâng đỡ, còn bọn họ, để phát triển thế lực, bọn họ đã hao tâm tổn sức suốt những năm tháng qua, nếu cùng Đổng gia giao dịch nhưng Đổng gia lại không nâng đỡ bọn họ thì bọn họ lỗ nặng!
Nếu Thân Tố biết Đường Hoan đưa ra yêu cầu gặp Đổng Ngư Hàm chỉ là vì muốn tiếp cận anh, đã vậy, những ngày tháng sau này, cô còn thay đổi vô số cách, đa dạng cách để đùa giỡn anh, chắc chắn Thân Tố sẽ không dứt khoát đồng ý để cô đi gặp anh, cũng chẳng đích thân liên lạc với người của Đổng gia như vậy!
…
Muốn hẹn gặp tiểu thiếu gia nhà họ Đổng vô cùng khó, không phải khó bình thường thôi đâu, Đường Hoan đã phải đợi tầm năm, sáu ngày, Đổng Ngư Hàm mới sắp xếp ra được nửa tiếng để đôi bên gặp nhau tại một trang viên gần núi của Đổng gia.
Vì tỏ vẻ mình coi trọng buổi gặp này, Hoan gia cảm thấy mình không thể ăn mặc quá tuỳ tiện, không thể mặc một chiếc áo đen cùng một chiếc quần đùi đen, đeo thêm đôi dép lê rồi ra đường lắc lư như một người đàn ông thực thụ giống thường ngày được!
Con người luôn nhìn mặt đầu tiên.
Mang một cơ thể mạnh mẽ đầy cơ bắp đứng trước mặt Đổng Ngư Hàm nhưng nội tâm lại là một tiểu tiên nữ…
Đường Hoan cảm thấy mình sắp biến thành người tinh thần phân liệt tới nơi.
Nghĩ tới cảnh “người đàn ông” cao một mét tám ngồi đối diện Boss phản diện, ngón tay tạo thành hình hoa lan cầm tách cà phê… Nhịn không được, Đường Hoan rùng mình một cái. Hình ảnh ấy đẹp đến mức cô không “thừa nhận” nổi.
Nếu không thì… cô mặc váy đi gặp người ta?
Nghĩ vậy, Đường Hoan sai đàn em đi kiếm vài bộ váy liền và mấy cái chân váy tới cho mình, sau đó, cô khoá trái cửa, thử đồ, soi gương.
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, Đường Hoan suýt nữa thì ói ra tới nơi….
Váy công chua, ha ha, cô mặc trông như biến thái!
Loại váy body ôm sát cơ thể như của Thân Tố thì càng đỉnh, càng tôn lên dáng vẻ cơ bắp cuồn cuộn của cô!
Loại váy thanh lịch dành cho các danh viện thì… mẹ nó, càng ghê tởm hơn!
Đường Hoan hoàn toàn từ bỏ, tự động sa ngã.
Trời xanh không hề cho cô cơ hội cải tạo, bất kể là mặc váy gì thì trông cô cũng vẫn y xì một tên biến thái. Thôi, cứ mặc một cây đồ nam màu đen: áo cộc tay, quần short cho rồi.
Ừ, thoải mái hơn nhiều!
……
Muốn biết một thế gia danh môn có của cải tới mức nào thì chỉ cần nhìn cách họ trang hoàng trang viên.
Lâm Viên lịch sự tao nhã, nước chảy dưới chân cầu nhỏ, quang cảnh cực kỳ yên tĩnh, tiến vào trang viên nhà họ Đổng như đi vào một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài, thật sự khiến người ta muốn sa vào mãi, không rời khỏi nữa.
“Thiếu gia nhà chúng ta đã chờ từ lâu, mời vào.”
Đứng ở cửa, Đường Hoan khẩn trương chỉnh trang quần áo rồi lẳng lặng giấu tay ra sau. Cô nhớ tới cái đêm đó, cái đêm mà cô nhất thời ngứa miệng, còn sờ soạng mặt nhỏ của em gái Đồng Ngư Hàm… Cô cảm thấy sờ sợ. Nhưng, giờ cô là một đại ca xã hội đen tung hoành ở đế đô, cũng coi như là một người tiếng tăm lừng lẫy, kể cả có kinh hãi tới mức nào thì cũng không thể tỏ ra sợ sệt trước mặt người khác được!
Nghĩ vậy, Đường Hoan ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy hết can đảm đi vào bên trong.
“Đổng thiếu, lại gặp mặt lần nữa, thật vinh hạnh nha!”
Thống rác rưởi vô cùng bất ngờ với ký chủ nhà nó, rõ ràng lúc nãy, khi đứng ngoài cửa, cô còn rác rưởi tới mức nó không nỡ nhìn thẳng, ấy vậy mà sau khi điều chỉnh trạng thái xong, cô lại có thể làm màu cực kỳ ra gì và này nọ thế này! Lúc cô lên tiếng, biểu cảm vô cùng bĩnh tĩnh, sắc bén, lại thêm nụ cười như có như không, cho người ta cảm giác cao thâm khó đoán.
Ghê nha ký chủ rác rưởi của ta! Bật hack gì rồi đúng không?
Đổng Ngư Hàm đang pha trà, ấm trà tối màu làm nổi bật lên bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài. Động tác của anh chầm chậm, thong thả, quả thật là một cảnh đẹp khiến người ta thích mắt.
Nghe Đường Hoan nói xong, anh mới chầm chậm ngẩng đầu—